Thời học sinh oanh liệt

Chương 32



Phần 32

Nhận được bóng từ Lộc shit tôi thực hiện những đường xỏ kim vượt qua 3 đứa, nhưng tời thằng thứ 4 thì là thằng Vương, nó áp sát cướp bóng của tôi, khiến tôi không thể nào truyền banh được. Và thế là nó lao vào như muốn đốn ngã tôi bằng 1 cú đẩy vai, và rồi tôi cũng nâng vai lên chọi với nó…

Kết quả là…

“BỐP PPPPP…”

“AAAAA…”

Hai thằng la lên oai oái sau cú chạm vai tóe lửa…

Tôi vẫn làm chủ trái bóng… nhưng lần này nó vẫn quyết ăn đủ với tôi… vù uuuuu… nó áp sát tôi thêm lần nữa, nó đưa cùi chỏ ra như muốn gạt chân đè tôi xuống muốn cho tôi ăn trọn cùi trỏ…

“Soạt…”

“Vù…”

Nó dùng sức nặng cơ thể đè tôi xuống… tôi lúc đó đã mất thăng bằng sắp ngã… nhưng cũng may trong lúc đó tôi đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất…

“Vù…”

Tôi đưa 1 tay đỡ cùi trỏ 1 tay nhéo thật mạnh vào eo nó…

– AAAAA… – nó la lên…

Rồi cả 2 ngã xuống sân, thằng Vương thì vẫn còn ôm eo suýt xoa…

– Chơi xấu bố là vậy đấy…

Tôi kịp thời đứng dậy chuyền bóng cho thằng D…

“BỐPPPPP…”

Cú đá của nó mạnh tới nỗi thằng thủ môn đối phương cũng không dám chụp…

“Vàooooo”

Bên tôi hò hét… còn cái lũ cổ vũ bên kia thì im như hến…

Sang hiệp 2. Tỉ số đang là 3 – 1 nghiêng về đội tôi… trận đấu vẫn diễn ra quyết liệt… và cho tới phút thứ 80…

Tôi đoán vậy…

Tôi vẫn thế xỏ kim qua 2 thằng và đang tính chuyền cho Lộc shit thì…

“VUUUUU…”

“BỐP…”

Một tên gạt giò tôi… đây không phải là 1 cú gạt giò cướp banh mà là là cú gạt có đầy đủ của một võ sinh. Một chiêu thức khá là khoai cho bất kỳ ai dính phải…

Tôi chới với ngã xuống sân mà chân đau thôi rồi… lúc này thì trận đấu cũng dừng lại, 2 bên cãi nhau…

– Dm chúng mày muốn choảng nhau chứ gì? Lên hết đi tao chấp hết – tiếng Thành Toác…

Lúc này Nụ đã đến cạnh tôi từ khi nào…

– Thành… Thành không sao chứ…

Nụ nói như sắp khóc… mắt hơi đỏ…

Và sau đó là tiếng hỏi thăm từ nhỏ Trang và bé bắp…

– Uk… mình không sao cả đừng lo…

Tôi gồng dậy… tiếp tục trận đấu…

Vào sân tôi dường như không thể nào nuốt trôi được cơn giận… nên thành ra khi vào trận tôi không thèm để ý tới trái bóng nữa mà cứ láo liến tìm cái thằng mất dạy vừa rồi chơi xấu tôi… à thấy mày rồi…

Nhận được bóng từ Phương Híp… tôi lao thẳng tới khung thành đối phương để dụ nó tới gần mình… chờ tới thời cơ chín muồi, nó đã lại gần tôi… ngay lập tức tôi xoay người, lại tung một tát hết tốc lực vào mặt nó…

“CHÍNH LÀ MÀY… ÁO SỐ 21… TÊN TÂN KUTE… NAY TAO CHO MÀY THÀNH KU VẸO…”

“BỐPPPPP”

Nó bị tôi cho 1 tát bất ngờ nên chới với ngã hẳn ra đất…

Và lần này thì hàng hậu vệ bên đội thằng Vương thấy bạn mình nằm lăn ra đất… ôm mặt cũng bắt đầu xông vào đòi múc tôi…

– Hây yyyy… vô đây hết đi…

“Bốp bốp…”

Từng thằng bị tôi đốn ngã cho tới thằng Vương thì nó cũng cản được cú đấm của tôi…

“BỐPPPPP…”

Tôi và nó giằng co… thì cũng là lúc thằng D, Thành Toác lao vào cản tôi và nó…

– Hay lắm Thành haha… sao chúng mày muốn gì…

Cả 2 bên lúc này đang rất căng thẳng đặc biệt là tôi và nó…

Đúng lúc đó… Nụ xuất hiện kéo tay tôi lại…

– Thành ơi… dừng lại đi…

Nụ nói như van xin tôi…

Không hiểu tại sao cái đầu hỏa khí của tôi lúc này cũng bắt đầu… nguôi ngoai dần… không. Phải là không còn giận nữa cơ… vì khi… đó… em đang nắm lấy tay tôi…

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Tình hình vẫn diễn ra căng thẳng, đám đông giờ đã bu lại như kiến, nếu cứ như thế này thì không biết…

Cũng may là Nụ xuất hiện ngay lúc đó không thì tôi và tụi thằng Lộc đã nhảy vào choảng với bọn nó rồi…

– Cậu lại gây sự đánh nhau nữa rồi…

Nụ nhìn tôi đầy thất vọng…

Còn tôi thì vẫn đứng chôn chân tại chỗ vì không biết giải thích sao cho Nụ hiểu, cho tới lúc nhỏ Trang & bé bắp can ngăn thì 7 thằng tôi mới chịu thôi… không thèm đôi co với tụi thằng Vương nữa… và trận đấu kết thúc, không bên nào thắng, ai về nhà nấy, nhưng cũng không ít người bên đó vẫn còn đang ức chuyện lúc nãy…

Ra về. Tôi nhanh tay mượn xe đạp thằng Hưng chở Nụ về, còn nhỏ Trang và tụi bạn như tụi nó biết ý nên tránh đi từ khi nào…

Lại một lần nữa tôi chở Nụ về trên xe đạp của thằng Hưng… nhưng lần này thì khác cả hai im lặng không nói gì… mãi cho tới khi dừng đèn đỏ thì nàng mới khẽ níu áo tôi nói nhỏ…

– Cậu… còn đau không…
– Ờ… mình không sao hết… chỉ là như muỗi đốt thôi mà hì…

Rồi Nụ cũng im lặng cho tới khi đèn xanh sáng lên…

2 người trên chiếc xe đạp cũ kỹ bon bon giữa lòng đường rộng lớn…

Rồi đột nhiên lúc đó… không hiểu sao tôi lại buột miệng như vậy… cái hình ảnh cô gái kia lại xuất hiện trong tâm trí tôi lúc đó… nó lại làm cho tôi trở nên hiếu kỳ hơn…

– À Bông nè…
– Hở…

Em ngước lên nhìn tôi…

– Hồi lúc cậu còn ở Hàn Quốc á?
– Ừ mình nghe nè…
– Hì không có gì. Là mình chỉ hỏi là cậu có chị gái hay em ruột không ấy mà…
– Ơ… sao Thành lại hỏi vậy…

Nụ ngạc nhiên…

– Uk hì… mình chỉ hỏi vậy thôi… tại thấy cậu ở có 1 mình sao không thấy anh chị em cậu… đâu nên mình hơi thắc mắc…
– Không…

Nụ trả lời dứt khoát khiến tôi giật mình…

– Ừ hì… vậy họ hàng… hay cô dì… bạn bè cậu có ai là thân thiết không… giả sử như… từ hồi cấp 3 ấy…

Tôi vẫn gắng hỏi… xem có thêm thông tin gì không…

– Mình đã nói là không rồi mà… không có ai hết… Thành đừng hỏi mình nữa…

Nụ đột nhiên gắt lên… khiến tôi cũng im bặt không dám hỏi thêm gì nữa mà chỉ chuyên tâm chạy xe…

Về tới nhà thì Nụ lạnh lùng bước xuống chỉ quay lại cảm ơn tôi 1 câu rồi bỏ vào trong…

Vậy là sao… chẳng lẽ những câu hỏi bình thường đó mà em lại giận tôi…

Còn tôi thì vẫn không thể hiểu tại sao Nụ lại tỏ thái độ gắn như vậy khi tôi đề cập đến gia đình hay quá khứ cấp của nàng…

Còn cô gái kia thì sao, Nụ nói không có chị gái hay em gái, ngay cả bạn thân tri kỷ cũng không, vậy rốt cuộc cô ta là ai mà lại xuất hiện trong sổ tay của Nụ, chẳng lẽ Nụ đang muốn giấu tôi điều gì… nhưng lẽ ra Nụ phải hỏi tôi về tấm ảnh đó chứ… vì tôi vẫn đang chần chừ có nên trả lại không…

Đạp xe lơ mơ mà không biết mình đã về phòng từ khi nào dẫn đến đi lố đường cả đoạn… hên là không tông vào người khác rồi…

Về tới phòng thì… đã nghe thấy tiếng thằng Lộc rồi, công nhận mồm nó to ghê…

– Má… lúc nãy mà không có gây gổ thì bên mình ăn chắc rồi…

Tôi im lặng bước vào rồi bỏ lên ban công thì thấy thằng D…

– Sao vậy mày… trông mày buồn vậy… mày với nhỏ Dương có chuyện gì à?
– Ơ sao mày biết?

Tôi giật mình vì sao nó lại đoán hay vậy…

– Nhìn mặt mày là tao biết rồi…

Nó cười nhẹ…

– Ơ mà nè. Sao hôm nay tao không thấy nhỏ Nhi tới xem mày thi đấu vậy?

Nghe tới đây tôi mới ngớ ra…

– À chắc nhỏ đó có việc nên không tới được đó mà…

Tôi đoán đại…

– M chắc không…
– Ơ sao mày hỏi vậy…
– Vì lúc về hình như tao thấy ai đó giống lắm… tao đoán là nhỏ…
– Ơ mày chỉ đoán thôi mà, biết đâu không phải thì sao…

Tôi phủ định ngay và luôn, vì nhỏ nói sẽ đến cổ vũ cho tôi mà…

– Uk, mong là tao sai hề hề…

Kết thúc 1 ngày nghỉ đầy mệt mỏi… tôi đang chuẩn bị lấy đàn ra tập… thì đt rung lên… là bác Trường…

– Cháu nghe bác ơi…
– Uk tuần sau mày rảnh thì về dọn nhà giúp tao…
– Ơ… dạ cháu biết rồi ạ… tuần sau cháu qua…
– Ukm… ranh con… có phải lần trước mày vào nhà uống hết bia trong tủ lạnh phải không…
– Dạ… dạ…

Tôi ấp úng trả lời…

– Bảo sao lúc tao về thì thấy bia hết sạch… nghĩ 1 lúc thì tao cũng đoán là mày…
– À hì. Hì… tại cháu khát…

Tôi cười cầu tài…

– Tha cho mày đấy… nhớ qua đó…
– Dạ cháu biết mà…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp