Thời học sinh oanh liệt

Chương 51



Phần 5

“A…”

Tôi làm cô gái đó ngã theo quán tính nhưng tôi đỡ được…

Không nói gì thêm tôi nắm lấy cổ tay gái…

– Chạy đi bạn ơi…
– Hả chạy gì cơ…
– Chạy mau…

Tôi chỉ về phía sau cho nhỏ thấy rồi kéo nhỏ theo mà chạy – nhận thấy nhỏ không thể chạy nhanh được nên tôi chuyển qua chạy vào hẻm, chạy chưa được 5 phút thì…

– Nè bạn ơi dừng lại đi…

Hả có chuyện gì vậy tôi nhìn về phía sau thì thấy không còn bị rượt nữa…

– Bạn bỏ tay tôi ra đi…

Tôi giật mình bỏ tay nhỏ ra và cảm thấy có lỗi vì mình nắm cổ tay nhỏ hơi mạnh thì phải…

– À xin lỗi nhé vì tôi mà bạn… – tôi không biết nói gì…
– Xin lỗi hả vì điều gì…
– À ừ vì tại tôi mà bạn bị… à ừ…

Nàng ngước lên nhìn tôi cười nhẹ…

– Không sao… mà tôi phải cảm ơn bạn mới đúng…

Tôi ngỡ ngàng nhìn nhỏ… trời ơi đôi mắt đó kèm theo khuôn mặt thanh tú nhìn xinh quá trời…

Tôi bất ngờ chôn chân nhìn nhỏ… có phải là nàng không nhỉ, hay chỉ là trùng hợp…

– Nhìn gì vậy bạn…
– À… không có tại nhìn bạn trông quen quen thôi hì…
– À vậy hả…
– Vậy không còn chuyện gì mình đi trước nhé – tôi cười trừ bỏ đi…

Được vài bước thì em gọi tôi…

– Nè bạn gì ơi…

Tôi quay lại thì thấy em nhìn xuống dưới chân…

– Trời giày của em bị rách rồi…

Tôi quay lại nhìn…

“Bây giờ làm sao nhỉ?” Tôi nhìn em mà không biết nói gì…

– Giày mình bị rách rồi hay bạn cõng tôi về nhé…
– Hả – tôi giật mình nhìn em…
– Hì mình nói đùa thôi…

Nói xong thì em cũng im lặng nhìn xuống chân…

Tôi cũng im lặng theo… bỗng trong đầu lại nảy ra phương án…

– À hay bạn đi dép tôi về nè…

Em tròn mắt nhìn tôi…

– Được không vậy, còn bạn thì sao?
– Hì khỏi lo cho mình nhà mình gần lắm đi mấy đoạn là tới à – tôi nói dối…

Em chần chừ rồi cũng đồng ý…

– Ừ vậy mình cảm ơn nha, khi nào gặp lại rồi tôi sẽ trả lại bạn… Cảm ơn nha…

Tôi khoái chí cười… nhìn em đi đôi dép rộng của tôi đi về mà hài…

Tới khi em đi khuất rồi, thì tôi mới chạy ra trạm bắt xe về phòng trọ. Trên đường về mà đầu óc cứ nghĩ đến… Cô gái đó…

Về tới phòng thì thấy thằng Lộc đang bị xử hội đồng vì cái tội chọc chó…

– A… a… tha cho t, t không cố ý mà…

Tôi cũng nhảy vào tham gia cuộc thanh trừng…

– Lột đồ nó tụi bay…

Thằng giữ tay thằng giữ chân, cuối cùng ku Lộc không mảnh vải che thân bỏ vào nhà tắm…

– À Thành dép mày đâu rồi, mày đi chân đất từ đó về à…
– Hay là sợ quá bỏ chạy mất cả dép rồi haha – thằng Hưng bơm đểu…
– Mất cái đầu mày t cho người ta mượn rồi khi nào họ lại trả…
– Vậy khi nào mới lấy – D nói…

Thôi xong luôn, dm xui vãi lúc nãy lại quên hỏi em, mà sao em bảo sẽ trả lại, có biết tôi là ai ở đâu mà trả nhỉ…

Hiz đi luôn đôi dép hơn cả trăm ngàn…

Tối đó tôi toàn nghĩ về cô gái kia…

– Có tin nhắn kìa mày…
– À tao biết rồi…

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Năm 2:

Tôi đã tìm được việc làm thêm tại quán cafe và thêm công việc gia sư dạy kèm. Phải cần lực làm để tự sống với lại trả nợ chứ…

Kết thúc ngày đi học đầu tiên của năm: Cũng chẳng có gì mới mẻ ngoài việc giới thiệu làm quen với môn mới chỉ riêng thằng Lộc là ỉu xìu – hỏi nó sao buồn vậy thì nguyên nhân mới biết là nó đăng ký lớp học trùng với con nhỏ bồ cũ, thành ra 2 đứa nó cãi nhau…

– Ê Hưng, đi làm mày…
– Ok chờ t tẹo…

Haizz… chỗ làm cũng khá xa…

Tới nơi, tôi gửi xe rồi tiến vào quán…

– Dạ em chào anh, em là người đã gọi cho anh 4 ngày trước ạ…
– Chủ quán: À Hưng phải không còn kia là bạn em à…
– Dạ…
– Em chào anh – tôi đáp…
– Chủ quán: Ukm thôi 2 em vào trong thay đồ đi rồi làm luôn…

Công việc cũng nhàn chỉ đi lại bưng thức uống cho khách chỉ có khi đông thì mới cực, ngoài 2 bọn tôi ra thì còn 2 nhân viên khác, hình như tụi nó tưởng bọn tôi tân nhân viên nên ra sức sai làm còn tụi nó đứng không – thấy mà tức…

Mới làm ngày đầu mà đã gặp chuyện rồi – đến gần 4h thì có cô gái nhìn cũng trạc tuổi tôi bước vào…

– Nhìn xinh ghê mày – thằng Hưng nhìn…

Tôi tiến lại gần…

– Dạ chị dùng gì ạ…
– Như cũ…
– Là sao ạ…
– Thì tôi nói là như cũ…
– À không có em là nhân nhiên mới nên không biết chị…
– Vậy thì hỏi quản lý đi…
– Dạ – đậu tưởng khách mà làm tàng…

Ra hỏi anh quản lý thì mới biết là khách quen và thường gọi cafe đen…

– Dạ mời chị dùng nước – tôi nhẹ nhàng đặt ly cafe đen xuống rồi zọt luôn kẻo con nhỏ kia lai nạt thì tỏi…
– Vl mới làm có ngày đầu mà đã có gái nó để ý rồi mày – thằng Hưng cười đểu…

Tôi xoa trán lắc đầu ngao ngán…

– Dẹp mẹ đi…

Cơ chuyện thì vẫn chưa kết thúc, lúc cô gái kia ra về thì… nhỏ đi đến đâu thì trai nhìn đến đó… đúng là hồng nhan thì bạc triệu mà…

Ra tới quầy thì có cơn gió quái quỷ nào thổi qua, hệ quả là làm váy con nhỏ nạt tôi lúc nãy tốc nhẹ lên… màu trắng… không những tôi mà thằng Hưng và 2 thằng nv cũ kia cũng đều thấy… thế mà nó cứ nhè tôi ra mà mắng…

– Đồ biến thái – nó đỏ mặt…
– Ơ… – tôi bơ luôn không biết nói sao…
– Còn không xin lỗi nữa hả tên kia…

Ặc tại sao chứ đâu phải tại tôi…

– Đồ khốn…

Thế là nhỏ cứ thế mà chửi tôi cho tới khi anh quản lý ra thì nó mới chịu thôi và bỏ đi…

– Chuyện gì mà ầm ĩ vậy mấy em…
– Dạ không có gì đâu anh có hiểu nhầm với cô khách quen của quán thôi anh – thằng Hưng giải thích giúp tôi…

Kết thúc ngày làm tôi ra về mà vẫn còn tức…

– Bỏ đi ku chắc nó kết mày rồi nên mới vậy đó haha…
– Mày mà còn nói nữa là t cho mày đi bộ về đó – nghe xong nó im bặt nhưng vẫn không nhịn được cười…

Chương trước Chương tiếp