Thời học sinh oanh liệt

Chương 70



Phần 70

Có tin nhắn “là chị”

– Lát đi học về, em qua phòng chị nhé…
– MÀY CHỜ ĐẤY! KHI NÀO ANH TAO VỀ THÌ MÀY XÁC ĐỊNH ĐI LÀ VỪA – giọng thằng Tuyến sủa sau lưng tôi…

Khỉ thật! Vẫn chưa xong chuyện sao, cái tên to xác đó sẽ làm gì đây…

Mặc kệ lời đe dọa vừa rồi, tôi bỏ đi thật nhanh…

– Được rồi! Để tao xem anh em nhà mày làm gì tao – tôi nghĩ thầm…
– Nè! – Tôi gọi em…
– Ừ!

Hít một hơi thật dài…

– Nãy… cho mình xin lỗi…

Nói xong thì tôi cũng chẳng thấy em phản ứng gì hết…

– Thôi! Xuống chị rồi tính sau…

Ra tới cổng…

– Nè! – Em nói…
– Hở!
– Cậu đứng đây chờ nhé! D nói là khi nào cậu về thì nói cho D biết…
– Chi vậy! Sao hai người coi mình như con nít thế – tôi thắc mắc…
– Hì! Mình không biết, nhưng D nói vậy thôi… cậu chờ ở đây nhé – nói rồi em bước vào dãy nhà khoa cơ khí…

Không biết là do cảm giác hay… là tôi chỉ nghĩ một cách lệch lạc đi: “Sao hai người lại có vẻ thân thiết thế, có khi nào… họ…”

Chậc! Sao có thể chứ, lại suy nghĩ vớ vẩn rồi…

Một ngày dài sắp trôi qua! Cứ tưởng là hết chuyện rồi cơ chứ, nào ngờ…

Chờ một hồi mà vẫn không thấy hai người…

– Sao lâu vậy nhỉ! Hay lớp thằng D chưa hết tiết…

Chán quá nên tôi tính qua phòng chị rồi lát gọi dt cho họ sau, nhưng mà mọi chuyện lúc đó lại không theo tôi nghĩ… bởi vì vừa mới bước ra khỏi cổng có vài bước thì…”là thằng thái”, nay nó đi cùng rất nhiều người…

– Nó kìa! – Một thằng trong nhóm nhìn thấy tôi…

Chết thật! Tôi cũng không ngờ là nó lại đem người đến tẩn tôi nhanh như thế cơ đấy. Nó tình làm gì?

Sao đông thế không biết! Cỡ chục thằng, gay rồi! Không thể tin chỉ là một chút hiểu nhầm mà nó lại đem cả đám qua đây…

Thằng thái bước xuống cùng đám du côn kia tiến lại gần tôi…

Nó tính đánh nhau ở đây sao…

Hơi hơi thấy lạnh sống lưng… tôi đang sợ, cũng chẳng đùa được, theo lời kể của con bé Nhài thì nó cũng là ca thủ, mà đằng này lại kéo thêm cả chục thằng tới…

– Tìm mày khó thật đấy! Tao đã đứng đây chờ mày cả buổi rồi…
– Sao thế! Mày sợ tao đến nỗi hóa đá rồi à hahaha…

Làm sao đây! Nếu chạy thì có thể bảo toàn được tính mạng…

– Sao im lặng vậy? Thái độ đó là sao… – nó cười khinh khỉnh…
– Mày muốn gì? – Tôi hỏi…
– Hôm bữa mày dám làm tao mất mặt trước mặt Nguyên… nay tao chỉ muốn dạy dỗ cho mày hiểu – nó hai tay sách cổ áo tôi lên…

Hành động của nó đã gây sự chú ý đến những người xung quanh…

Gay rồi gay rồi! Mình đang bận đồng phục trường, rủi mà ai báo bảo vệ thì… HIZ… chắc bị đuổi học vĩnh viễn mất…

Không biết là lúc đó tôi nghĩ gì mà lại phó mặc cho thằng thái thích làm gì thì làm… thôi! Thử nhịn nó xem nó có bỏ qua không…

– Tao xin lỗi! Nhưng đó chỉ là hiểu nhầm thôi mà – tôi hạ giọng…
– Xin lỗi tao à… Mày tưởng thế là xong à, vì mày mà nhỏ Nguyên làm ngơ tao, lẽ ra hôm đó mày không nên xuất hiện thì hôm nay tao cũng đéo phải mất công tìm mày…
– Thế mày muốn gì? – Một câu hỏi thừa của tôi…

“BỐP…”

– Đây là cái tao muốn! – Nó đẩy tôi ra rồi đạp một cái đau điếng…

Tôi ngã lăn ra vỉa hè…

– THẰNG NHÃI! MÀY DÁM LÀM TỔN THƯƠNG ĐẾN DANH DỰ CỦA TAO… CHỈ VÌ MÀY…

“BỐP… BỐP… ẶC…”

Làm sao đây! Liệu nhường nó liệu có phải là cách hay…

Ê ẩm toàn thân cộng thêm lúc sáng bị D nó tẩn giờ vẫn còn thấm…

Đứng dậy nào! Ức thật! Nếu cứ thế này thì mình sẽ bị hành tới chết mất…

Liệu rằng có cách nào để nó cho qua vụ này không… chờ chút! Nếu cứ mặc cho nó đánh thì… còn chuyện ở nhà chưa giải quyết… – tôi khổ sở đứng dậy…

– Ăn đòn vậy mà cũng đứng dậy dược à! Mày cũng lì lợm đấy – nó cười khinh khỉnh…

Nhưng dù mày có lì cỡ mấy thì cũng không giải quyết được đâu…

Hừ! Nếu mình không bị thương thì giờ mình cũng đã quyết ăn đủ với nó…

– Con đĩ bữa trước của mày đâu hả? Sao không gọi nó ra đây…
– Nhìn cũng xinh đấy! Mày nói nó ngủ với tao một đêm thì cũng may ra hahaha…
– Khốn nạn! Mày dám… – tôi hít một hơi thật dài tính lao về thì…
– MÀY NÓI GÌ HẢ? HỪ! MÀY LÀ AI? SAO LẠI ĐÁNH BẠN TAO? – Giọng thằng D từ sau lưng tôi…
– Ôi ơn giời! Được cứu rồi – tôi mừng thầm…
– Thành ơi! Hiz… – em chạy tới…
– Sao lại thành ra như thế này… hức… mình mới chỉ đi có một chút thôi mà – mắt em đỏ hoe…

Tôi cắn môi im lặng chỉ nhìn em… “anh không sao hết”

– Lại thêm một thằng ngu nữa… tự dẫn xác tới…
– Sao lại đánh bạn tao? – Thằng D hỏi…
– Liên quan gì đến mày – tiếng một thằng trong đám…
– Chúng mày tới số rồi – thằng D gằn giọng…
– Sao cơ! Mày nói ai tới số hahaha… mình mày tính đánh bọn tao sao?
– Thời buổi nào rồi mà vẫn còn có thằng ngu đòi chơi trò anh hùng hảo hán… haha – chúng nó cười nhạo…
– CÂM MỒM! – Thằng D nói lớn…
– Sao! Mày tính bảo vệ cho thằng giẻ rách đó và con đĩ kia hả? – Thằng thái dọa…
– Mày nói gì! Dám đánh bạn tao là quá đáng lắm rồi giờ lại thêm cả Dương! Mày làm tao nóng máu lên rồi đó! Lần này tao quyết không nượng nhẹ với chúng mày đâu – D nghiêm giọng…
– Ây dà! Biết thương bạn thế là tốt. Nhưng mày nên biết là đang đương đầu với ai…
– Không cần mày phải lo! Lên đi – D nhà ta bước ra đứng trước mặt tôi, đây cũng là lần thứ hai nó vì tôi mà chịu đối đầu với lũ trâu bò kia…
– Thằng ngu! Xem trình mày bao nhiêu mà đòi lớn lối – 4 thằng lao vào…
– Nhìn thấy chúng mày là tao đã không ưa rồi!

“BỐP BỐP…”

Chỉ một lúc mà cả bốn thằng kia đã đo ván dưới đất…

– Sao! Ngạc nhiên lắm hả! – Lần này thì cả bọn xông lên trừ thằng thái…
– THẰNG KHỐN! MÀY TỚI SỐ RỒI…
– ĐÁNH BẠN TAO MÀ CÒN TO MỒM À! TAO SẼ TRẢ CẢ VỐN LẪN LỜI!

“BINH… BỐP…”

Thấy mình thằng D không thể ăn đủ với cả chục thằng… tôi lao về giúp nó…

– ĐỂ TAO GIÚP MÀY! – Tôi lao vào hỗ trợ…

Giờ thì tình thế đã khác, cả bọn giờ đã nằm gọn dưới chân hai thằng tôi…

Quay sang thì thấy vẻ mặt của thằng thái “nó có vẻ hơi bất ngờ”

– Chúng mày chờ đó… – nó bỏ chạy…
– Mày có sao không Thành?
– Tao không sao! Trầy sơ sơ à – tôi đáp…
– Đó là bọn mà còn bé Nhài đó kể à? – Nó hỏi…
– Ừ là người đó D! – Nụ trả lời thay…
– Nghe nè Thành! Giờ mày phải cẩn thận hơn, ráng tránh bọn nó kẻo trường biết được…
– Ờ ờ… biết rồi mà. Mà thôi tao có chuyện nên đi trước đây!
– Ừ! Vậy hai người đi đi, chiều nay tao còn tiết, tối mới về…
– Ừ bye!
– Bye! Tối về nói thằng Quang nấu cơm đó!
– Cậu đi với mình hả? – Tôi hỏi…
– Ừ!


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp