Thời học sinh oanh liệt
Chương 77
Tôi mệt nhoài cả toàn thân gục mặt vào đầu gối “một dòng hồi tưởng trở về”
Phải! Làm sao có thể quên cơ chứ. Hốm đó là mình cố tình ở lại lý do cũng chỉ vì… khoảnh khắc tôi hạnh phúc nhất khi đó thì cũng chính là khoảnh khắc làm cho mắt tôi chợt tối đi, nhưng! Mình đã làm gì sai chứ? Nụ giận một cách vô cớ, phải chăng…
Có điện thoại – khổ sở moi chiếc điện thoại từ cái túi quần ướt nhẹp, là thằng Vương…
– Nghe nè Vương!
– Thành à! Hai đứa bay có sao không?
Tôi cười:
– Không sao hết mày ơi, còn mấy thằng bay thì sao hả? Có bị sao không? – Tôi hỏi lại…
Từ đầu dây bên kia tôi đã nghe thấy cái giọng xa xả của thằng Lộc, thằng Vương tiếp lời…
– Không sao! Bọn tao ổn hết! Cắt đuôi được tụi nó rồi, sắn tiện củ hành được mấy thằng hahaha…
Tôi cười mừng trong lòng khi biết tin lành…
– Ừ! Không sao là may lắm rồi hì…
– Mà nè! Nhi đâu mày? – Thằng Vương hỏi…
– Hả Nhi à! Nhỏ đang… ui oái! Rầm – tôi giật mình té cái rầm xuống nền đường vì vừa nghe thằng Vương nhắc tới Nhi xong, theo phản xạ, tôi ngẩng mặt lên nhìn cô nàng, nhưng mà buồn thay ngay khi đó tôi đã không thấy bóng dáng của nhỏ đâu, “mái hiện giờ còn một mình tôi”
– Alo… alo… alo mày còn ở đó không vậy? – Thằng Vương vẫn chờ tôi trả lời…
Không biết đáp lại sao nên tôi đành phải nói dối…
– À! Nhi… đang ngồi ở đây nè mày! Nhỏ không sao hết nhé, mày đừng lo…
– Chắc không sao không đó? – Thằng Vương dò xét…
Tôi khổ sở lại phải tiếp tục nói dối nó…
– Không sao hết mày ơi! Nhi đang ngồi gần tao nè!
Giọng Vương trầm hẳn, ngoài trời mưa lớn quá, tôi phải bịt tai bên cạnh mới nghe được thằng Vương nói gì…
– Vậy à… ờ Nhi không sao là được rồi! À! Vậy lát mày… đưa nó về dùm tao nhé…
– Uầy! Không cần mày nhắc! Để tao đưa nhỏ về! Mày đừng lo – cả hai cúp máy…
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nó vừa cúp máy xong. Cũng may là nó không bảo đưa điện thoại cho Nhi, không thì mình cũng chẳng biết giải thích sao cả…
Ơ nhưng mà con bé Nhi! Nhỏ đi đâu mất rồi? Mưa lớn như vầy. Lạ thật! Mới lúc nãy còn đứng đây mà, đi đâu được cơ chứ, tôi có nên tìm nhỏ không? Dĩ nhiên là có rồi. Nhưng! Thật sự là toàn thân ê ẩm như thế này, đừng nói là đi tìm, không biết tôi có thể nhấc nổi cái chân mà đi được hai bước không nữa. Hay tệ hại nhất là ngay lúc này! Tôi nằm dưới vỉa hè – mưa từ ngoài hắt vào làm ướt hết cả khuôn mặt. Đôi lúc mưa rơi xuống đọng lại đâu đó rồi theo dòng chảy về phía mình, ” một cảm giác mát rười rượi dưới lưng “. Lúc đầu thì thấy mát và thoải mái dễ chịu, nhưng đến khi nước lạnh thấm vào vết thương ” sót quá trời quá đất “, hình như vết thương rỉ máu thì phải, khục! Khục! – Tôi ho liên hồi… – muốn đứng lên lắm nhưng điều đó đối với tôi khi ấy là không thể, toàn thân lúc này giống như con robot hết pin vậy.
Chậc! Kệ… có sao chứ. Chỉ là ướt một chút thôi mà, lát cơn đau bớt một chút thì mình đứng dậy cũng được mà [tôi tự nhủ an ủi bản thân] – Nhưng! Tự nhiên lúc này! Tôi cảm thấy lòng trống trải vô cùng, một mình nằm dưới mái hiên nhà người ta “người ngoài nhìn vào thì trông chẳng khác thằng hành khất”, mình đang bị bỏ rơi sao? – Hazzzz…[tôi gác hai bàn tay về phía sau tựa như cái gối êm ái. Mắt nhắm lại… hồi tưởng]
Khi ấy! Nụ cũng bỏ mình đi như vậy…
Giờ đến cả Nhi cũng thế…
Haizz… sao tự dưng nhớ nhà quá trời! Ngày trước ở nhà. Mỗi lần thấy trời mưa là mình lại rủ thằng Tài ra tắm lầy lội dưới bùn sình. Còn lên trên này, cứ thấy mưa là phải khổ sở tìm chỗ trú. Buồn quá! Nhiều lúc tự than. Sao mình khổ quá vậy trời? Học thì chưa tới nơi tới chốn. Đã thế suốt lại gây gổ liên tục, người nhà dưới quê mà biết được tin này thì… haizz… mình đang nghĩ gì thế này – “mày lên đây vì muốn đổi đời! Nhưng giờ lại muốn bỏ về vì cuộc sống trên này quá phức tạp”
“Soạt rào rào…”
Oái – nước mưa bất ngờ tạt vào làm tôi giật mình theo phản xạ mà lấy tay vuốt lấy vuốt để…
Ngay khi đó! Có một giọng từ trong mái hiên, không phải là của tôi…
– Sao lại nằm dưới này?
Tôi giật mình co lưng đứng dậy vì rất ngạc nhiên, sao… sao Nhi lại ở đây?
Nhỏ vẫn hỏi tôi…
– Bị khùng hay sao mà lại nằm dưới này! [Nói rồi cô nàng đỡ tôi đứng dậy]
Tôi mừng thầm vì nhỏ đang ở đây. Lạ nhỉ! Nãy giờ nhỏ đi đâu thế này? – Cười khổ nhìn sang phía cô nàng. – Người em ướt nhem, tóc tai dính bệt lên má, nước mưa trên má theo dòng đọng lại trên cằm “cảm giác cứ như con bé đang khóc vậy”
Thấy tôi đang nhìn em chằm chằm, nhỏ ngại lấy tay vuốt nước mưa rẽ lại mái tóc, mắt đỏ hoe nhìn tôi…
– Nhìn cái gì? Bộ lạ lắm hả?
Không biết nói sao cả! Tôi ngẩn ngơ nhìn cô nàng, nói thật! Đôi khi, chỉ cần một hành động nhỏ của con gái, dù đó chỉ là điều bình thường, nhưng cũng đủ là tim ai đó trật nhịp. Sao… sao! Tự dưng trông Nhi đẹp quá. Có chút gì đó bối rối, không phải! Mà là cảm thấy xao xuyến rộn ràng lên vậy, ” chưa khi nào thấy nhỏ đẹp như vầy hết “. Hay đó cũng chỉ là do tôi nghĩ quá lên sao. Tôi nuốt nước bọt cái ực thở nhẹ ” không biết là bản thân đang tính làm điều sai trái gì? ” – Ngày đó, tự trách bản thân sao tham lam quá vậy? Yêu Nụ là chưa đủ hay sao mà giờ là muốn chiếm đoạt cả Nhi. Nhưng! Cũng phải đính chính một điều rằng, thử hỏi khi ta đứng cạnh một cô gái đẹp thì chẳng lẽ ở cái tuổi đó thì thằng con trai nào mà chả không biết rung động.
Tôi không dám trả lời nhỏ mà đổi sang câu khác…
– Sao! Nãy đi đâu vậy? [Tôi hỏi lí nhí]
Nhi không nói mà lấy từ bên cạnh cái bệnh gì đó. Là thuốc và gạc băng – tôi bật cười trách…
– Đi mua thuốc cơ à! Sao ra tới đó thì không bắt taxi về luôn đi mà còn quay về làm gì hả?
Thốt câu đó ra xong thì lại rủa mình ngu quá! Sao mày phũ phàng thế hả? – Nhỏ không đáp gì hết cắm cúi xuống bịch thuốc…
Tự thấy mình quá đáng. Tôi lên tiếng chữa lời…
– À… ý tôi không phải vậy đâu nhé. Ý tôi là sao không về luôn đi… tôi về sau cũng… được…
Nhỏ cắt ngang, giọng nói không có chút cảm xúc gì trong đó…
– Sắn tay áo lên cho tôi xem nào?
Tôi khép hai cánh tay lại đan ngón tay vào nhau…
– Ơ! Không sao đâu! Tôi đâu có bị gì…
Nhỏ nghiêm giọng:
– Đưa tay ra tôi xem…
Thấy sợ! Tôi buông lỏng cánh tay ra cho Nhi…
Cô nàng vén tay áo tôi lên, vết thương vẫn còn hằn lên cánh tay – nhỏ ngước lên nhìn tôi xót xa…
– Để tôi xem nào! [Giọng nhỏ ân cần]
Dù đau nhưng tôi ngại lắm! Hai tay tôi lúc này băng lại hết, mặt mày thì vẫn còn tê tái, khóe môi rỉ máu giờ cũng bớt hành chút rồi – chỉ còn lưng và bụng là Nhi chưa khám tới. Tôi hồi hộp vì sợ rằng Nhi sẽ bắt tôi cởi áo ra mà… – nhưng mà không được đâu, bởi tôi sẽ không thể đếm được có bao nhiêu là vết bầm trên người. Nặng nhất là phần bụng…
Tôi chần chừ, miệng mở ra rồi nhưng cổ họng cứng lại chẳng biết nói gì hết – hai tay tôi co rúm lại…
Cô nàng chắc ngại nên ném mấy miếng salonpas và cái mấy cái thứ linh tinh về phía tôi…
– Tự xử đi! – Nhỏ hừ nhẹ một cái…
Nhỏ nói xong nén một hơi lặng thinh quay mặt ra ngoài trời mưa…
Không biết người ngoài nghĩ sao nhưng với tôi khi ấy. Nó giống như một giấc mộng ngắn ngủi và hạnh phúc – tôi liếm mép như muốn thử vị của nước mưa như thế nào “lạnh và nhạt phèo”. Nhìn sang nhỏ – cô nàng co đôi chân nhỏ bé lại cằm dựa vào đầu gối, ánh mắt nhìn xa xăm…
Nhỏ nhìn sang tôi làm tôi có chút hơi hơi thốn vì ngay lúc đó mình cũng nhìn Nhi, cứ như mình bị bắt quả tang vậy…
Giọng Nhi thủ thỉ…
– Anh học võ lâu chưa? Ai dạy cho anh vậy? [Nhỏ hỏi không biết là khen hay là chỉ là cho có lẽ vậy]
Hơi bất ngờ vì Nhi hỏi tôi câu đó…
– Ờ! Bác tôi lúc còn trẻ là thủy thủ. Nên bác ấy có học võ, sau này bác nghỉ về quê rồi dạy lại cho tôi…
– Còn cô? Sao lại đi học võ? Học được bao lâu rồi? [Tôi hỏi lại]
Nhi ngẩng đầu sang phía khác như tránh ánh nhìn của tôi, nhỏ đáp…
– Từ khi chị tôi mất!
Nhỏ nói xong thì tôi nẫu ruột vì tự nhiên đụng phải nỗi đau của nhỏ…
– Xin… xin lỗi nhé… tôi không cố ý… tôi rất tiếc! [Tôi cố nói chữa lời]
– Không có gì hết! Chuyện lâu rồi! Tôi không để bụng đâu! Nhưng mà nè, tôi hỏi câu này được không?
– Sao cô muốn hỏi gì? Tôi khổ sở nói vì bụng vẫn còn đau âm ỉ…
Nhỏ vẫn không nhìn lấy tôi một cái…
– Lúc anh nói chuyện với mẹ tôi!
– Ừ! – Tôi đáp…
– Anh nói là nhà anh nghèo khó lắm hả? Có thật là vậy không? Hay anh chỉ đang muốn…[nhỏ chần chừ]
Tôi bật cười khổ vì tự dưng nhỏ lại đề cập đến chuyện đó! Chẳng lẽ Nhi không tin tôi sao, tôi trả lời:
– Thật đấy! Tôi không đùa đâu Nhi à! Nhưng! Nghiêm túc mà nói, chẳng ai rảnh mà đem chuyện gia đình ra đùa được đâu…
Nhỏ nhìn sang tôi vẻ biết lỗi…
– Anh đừng buồn khi tôi hỏi như thế nhé! Vì…[cô nàng chần chứ]
– Sao? Vì gì…
Nhỏ lặng vài giây rồi mới nói tiếp:
Xin được phép thuật lại: Vì lúc trước nhà Nhi cũng nghèo lắm – bố Nhi từ bắc vào Nam cõng cả ước mơ đại học “chân vẫn còn chưa gáo phèn!”, Nghe bố Nhi kể! Ở quê cũng chẳng còn gì ngoài cái đói cứ bám theo quanh năm, bà nội mất sớm, khi đó bố nhỏ mới chỉ học hết lớp 10…
Nghe Nhi kể xong mà tôi cũng chẳng muốn than thở trách trời trách đất nữa. Vui buồn lẫn lộn…
…
Còn tiếp…