Thời học sinh oanh liệt

Chương 78



Phần 78

Tôi ngồi đó, nghe chuyện về bố của Nhi ngày ấy mà không cầm được xúc động, chẳng bù cho mình một thân một mình trên này ít nhất vẫn còn đỡ hơn bác trai ngày ấy. Cơ mà đã vậy mà tôi còn thấy khổ rồi, đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh…

Không biết nói gì hơn, tôi lặng thinh lắng nghe Nhi kể hết câu chuyện – giọng cô nàng lẫn trong tiếng mưa tạo thành một tạp âm, nhưng tôi nghe được hết, từng chữ, từng câu và hình như còn có cả tiếng khóc nấc. Tôi có cảm giác như Nhi chưa kể chuyện này cho ai bao giờ.

Thật xấu hổ! Tôi có linh cảm như mình như bị thu bé lại bởi hình ảnh của bố Nhi, bỗng chốc tôi sẽ bị thu nhỏ đến nỗi biết mất khỏi thế gian này…

Tự dưng con bé này không kể nữa mà lại cười khúc khích làm tôi ngạc nhiên…

– Sao lại cười? [Tôi hỏi]

Nhỏ quay sang tôi tay chống cằm đưa ánh mắt biết cười nhìn tôi…

– Ừ! Ngày xưa bố tôi ốm nhách do ăn uống không đầy đủ nên thành ra mẹ hay gọi bố là “cá khô” đó hì!

Tôi gãi đầu cười khổ vì hiểu ra…

– À! Ra vậy! Nhưng sau này gặp bác gái thì lại có da có thịt trở lại chứ gì?

Nhỏ nguýt dài:

– Dĩ nhiên là như vậy rồi hì! Ơ nhưng mà tôi kể cho mà nghe nè!

Giọng của nhỏ tươi tỉnh hẳn lên khác với vẻ ủ rũ vừa rồi, chậc! Không hiểu nhỏ nghĩ gì mà lại thay đổi nhanh như vậy…

– Hử! Kể gì chứ?
– Ừ! Thì… cách đây mấy hôm tôi có gặp chị trong mơ đó hì hì…

Tôi thì cũng chẳng biết kể cái gì hết nên cũng hùa theo nhỏ mơ thấy chị như thế nào…

– À ờ! Vậy rồi sao nữa?

Cô nàng đặt tay vào thái Dương hồi tưởng lại vẻ đăm chiêu lắm…

– Ừ hì trông chị xinh lắm hì! Chị về làm cơm cho cả nhà… và chị còn… ừ ừ…
– Còn làm gì nữa? Sao cứ ừ ừ hoài vậy?

Nhỏ nhún vai dửng dưng…

– Thế thôi! Tôi cũng chỉ nhớ có vậy à!
– What? Có thế thôi à…[tôi quác mắt]
– Ừ! Tại tôi chỉ nhớ có vậy thôi [nhỏ làm mặt giận] – ư nhưng mà tôi vui lắm hì, gặp chị như thế là tôi mãn nguyện lắm rồi. Thế mà tôi cứ tưởng cả đời này sẽ quên mất giọng của chị ấy. Gừ gừ [tự nhiên con bé run lên, đúng thôi! Áo quần ướt gần hết thấm hết vào da, nếu bây giờ là trời sáng thì tôi sẽ thấy… à mà thôi Bậy quá!]

Theo bản năng của thằng con trai, tôi cởi cái áo khoác ra tính đưa cho Nhi mặc vào, ơ nhưng mà! Tôi vừa chìa cái áo ra cho Nhi…

Tôi nói:

– Mặc vào đi nè!

Cô nàng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi đang chìa chiếc áo khoác trước mặt – nhìn nhìn một lúc, cô nàng khẽ cầm lấy và sau đó nhỏ nhìn tôi che miệng cười khúc khích.

Chán ghê! Nhi cười là đúng rồi! Khi nhỏ cầm lấy chiếc áo tôi đưa thì ngay khi đó tôi mới nhận ra. Thật là! Lúc nãy tôi có nằm dưới vỉa hè nên thành ra khi đó áo đã bị ngấm hết nước mưa. Đúng là lòng thương không đúng lúc, tôi ngại đến chín mặt, đần thối đến cứng cả họng mà không biết xử sự làm sao.

Cô nàng cứ tủm tỉm hoài rồi nhận lấy, làm tôi thê thảm cười khổ đáp lại, tự rủa mính sao ngu quá!

Tôi chữa lời:

– Ờ! Ướt mất rồi. Vậy…[tôi tính lấy lại]

Cô nàng cắt ngang:

– Cảm ơn nha!
– Hở! Cảm ơn gì chứ! Cái áo [tôi ái ngại]
– Tôi có nói cái áo ướt tèm lem này đâu [nhỏ cười khúc khích trêu tôi lần nữa]

Tôi nuốt nước bọt cái ực không hiểu…

– Thế vì cái gì chứ?

Cô nàng tủm tỉm…

– Cái tên này! Mới đó mà đã quên rồi à! Hay là bị cái tên đó đánh cho mất cả trí nhớ rồi à?

Tôi bật cười, gãi đầu như trách mình…

– À! Không có gì… hì hì [tôi cười vẻ hơi kiêu]
– Ơ nhưng mà! Bộ lúc nãy anh cũng bị nặng lắm không?
– Sao lại không chứ hừ! Không thấy tôi nằm hẳn dưới đất mà không cử động nổi hả, thằng đó cũng không phải tay vừa đâu…

Tưởng nhỏ sẽ xót lắm ai ngờ…

– Ờ! Hên đó, sao lúc đó không bị nặng thêm đi có phải tốt không?
– Này! Nói thế mà được à… ui da! [Tôi đổ quạu lên đến nỗi liên lụy đến chỗ đau]

Nhỏ lại cười:

– Hi hi, ai bảo!

Tôi hơi giận bèn đổi chủ đề khác! À! Mưa như cũng ngơi một chút rồi kìa! Để tôi đưa cô về nhé [tôi đứng dậy]

Đột nhiên cô nàng thay đổi hẳn…

– KHÔNG! ĐỪNG! [Nhỏ hét lên, tiến đến khoác lấy tay tôi]

Hơi ngạc nhiên, tôi hỏi…

– Sao vậy? Cũng muộn rồi mà, hay là cô tính ở đây tới sáng?

Nhỏ chần chừ nói với tôi bằng giọng năn nỉ…

– Không! Tại tôi không muốn về giờ này, hay là ở lại chút đi, để mưa tạnh hẳn rồi về cũng được mà!

Haizz… mưa cứ dai dẳng như vầy giờ cũng bớt một chút, nếu giờ mà không về thì sợ lát mưa lớn hơn thì chắc tới khuya mới tạnh mất [tôi nhìn ra ngoài trời thở dài]

– Bản thân mình bị ướt thì không sao cả, nhưng còn…[tôi nhìn con bé chằm chằm]
– Giờ về thì chỉ có mình cô ở nhà thôi à? [Tôi hỏi]

Con bé không nói chỉ gật đầu khóe môi mím chặt như sắp khóc vậy.

– Tôi sợ ở nhà một mình lắm! Tôi không muốn về…

Nhưng giờ nhà mà không muốn về! Vậy cô tính đi đâu. Haizz [tôi lắc đầu kêu khổ]

Con bé càng siết chặt lấy tay mình, cánh tay Nhi trằng buốt vì nước mưa làm tôi chạnh lòng, [không lẽ cứ đứng đây để Nhi chịu mưa chịu gió hay sao]

– Anh đừng nói nữa! Tôi… sợ…
– Sao lại sợ! Cô sợ gì? Sợ ma hay là sợ…

Nhi cắt ngang lời tôi nói…

– Tôi không có sợ ma!
– Ơ! Vậy thì sợ gì chứ? [Tôi vẫn không hiểu]
– Đồ ngốc! Tôi sợ ở nhà một mình lắm… và… tôi sợ…[cô nàng chần chừ không nói]
– Sợ gì!!! [Tôi thắc mắc muốn nghe Nhi sợ gì]
– Anh! [Nhỏ nén một hơi thốt một câu không ra lời]

Là sao? Sao… sao Nhi lại sợ chính tôi? – Bộ não tôi hoạt động hết công xuất, mà vẫn không thể hiểu ra vấn đề. Trong đầu tôi lúc này chỉ có thể nghĩ ra hai phương án mà tôi cho là đúng nhất. Một: Nhi thích tôi, điều này là chắc chắn bởi tôi cảm thấy được điều này. Thứ hai: Đây có thể là trường hợp mà tôi không dám nghĩ tới dù chỉ là một phút một giây, tôi đã muốn quên nó đi, nhưng! Ký ức xấu đó đã hằn sâu vào tâm trí mất rồi, cứ mỗi lần nhắc lại là thấy hối hận – chắc các mọi người cũng đoán ra rồi chứ, phải! Là cái đêm đó. Tôi đã tự nhủ rằng! Đó chỉ là chút bồng bột tuổi trẻ, hay chỉ là bản năng lấn át. Nhưng dù là gì đi nữa thì cũng đều là sai trái hết, không biết Nhi sẽ nghĩ gì? Nhỏ có sợ không? Trong tâm trí nhỏ có khi nào đã hình thành lên một hình ảnh xấu về tôi.

– Dù chưa lớn chuyện nhưng tôi khi đó… tôi đã biết sợ, nhờ vậy mà biết được điểm dừng ở đâu. “Còn bạn?”
– “Việc gì mà phải tự hành hạ mình như vậy? Là tôi tự nguyện mà!”
– “Đánh trầy cả vỏ cây, anh giỏi hơn tôi rồi đấy hì!”
– “Đau hả? Kệ anh. Tai trời tối thôi hì hì hì…”
– “Sao anh bảo là không muốn nghe tôi giải thích cơ mà?”
– “Anh thương hại tôi chứ gì?”
– …
– Đấy! Toàn là quá khứ xấu hết, đến cả Nụ! Mà mình còn phũ phàng không kém. Sai lầm lại nối tiếp sai lầm…

“Sao… sao… sao vậy? Sao cậu im lặng thế?”

– “Cậu thật ích kỷ! Tôi ghét cậu!”
– …
– “Ngốc… em sẽ cố gắng… rồi thi vào trường anh đang học… anh chờ em nhé”
– Anh ơi anh!
– “Thơm em một cái đi”
– “Anh không thích hả?” – Hở! Sao lại nhắm mắt chứ?
– “Ừ! Cũng chỉ là chuyện nữ Nhi thường tình, nhưng nó sẽ khiến cho mày phải canh cánh cả đời!”
– “Sớm muộn gì mày cũng phải đối mặt với chuyện đó”
– “Sét về lợi và hại. Mày sẽ mất đi rất nhiều thứ… tình bạn, người đã từng yêu mày!”
– “Đừng để người ta phải chờ lâu”
– Haizz… có được ắt có mất! Không thể ngờ là điều D nói với mình, nó lại ập tới nhanh như vậy. Tao phải làm gì đây hả D ơi?


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp