Thời học sinh oanh liệt
Chương 84
Chỉ mới mấy lần gặp mặt, tôi cảm giác như mình đang trải qua một giấc mơ vậy, cứ lóng ngóng làm sao khoảng thời gian hạnh phúc ấy làm ơn dài một chút. Nhưng ngặt nỗi là đâu phải lúc nào thần may mắn cũng kè kè bên mình chứ.
Nếu đặt người khác vào trường hợp của tôi thì chắc chắn họ cũng sẽ suy nghĩ giống như tôi ngay lúc này. Phải! Mong ước đôi khi cũng không cần quá cầu kỳ phức tạp, mà có lúc chỉ vì cô gái lạ mặt mà mình không quen biết, phải nhất định biết được tên người ta và quan trọng nhất là làm sao có thể trở nên thân thiết với người ấy.
Quay trở lại nào.
Bây giờ mới nghĩ lại. Tôi bắt đầu thấy hơi nong nóng trong người. Không biết sao chứ cũng phải nói là cái số của mình khi ấy “đen vãi cả lìn”. Mấy chuyện thất bại trong quá khứ vốn dĩ đã không muốn nghĩ đến rồi, nhưng trong trí nhớ thì sẽ không bao giờ quên. Bực mình! Phí biết bao nhiêu thời gian kể say sưa cho người ta nghe ấy thế cuối cùng chả được cái *** gì. Đã thế còn bị Nhi nó cười cho đần hết cả mặt, phải chi cái thời gian lúc nãy mình dành lấp đầy cái bụng thì có phải hơn không?
Nhắc mới nhớ! Ngoài họ ra thì mình vẫn còn một người mà chưa kể cho Nhi biết, thôi thì giấu vậy không nhỏ lại nói mình háo sắc. Phải! Là bé Thảo. Haizz! Tự dưng thấy nhơ nhớ, không biết là giờ nhỏ có bạn trai chưa, hay là đang cày ôn luyện đại học.
– Này! Sao lại ngẩn người ra vậy? [Cô nàng ghì lon nước ướp lạnh vào má làm tôi giật mình kêu oai oái]
– Này! Chơi gì kỳ vậy? Sao lớn rồi mà trông cứ như con nít thế? [Tôi xoa má tức giận]
Nhỏ nhăn mặt…
– Con nít thì sao? Thì tính tôi trước giờ vậy mà! Ai biểu đang nói chuyện mà lại im thin thít vậy…
Khuôn mặt giận giữ của Nhi một lúc sau thì cũng bật cười trở lại như thể không để tâm vậy.
– Hì! Có cái gì đâu, đừng giận tôi mà.
– Ờ! Thì thì, tôi có để bụng đâu, lúc nãy cũng chỉ hơi bức xúc quá đấy mà.
– Nè? [Gái hỏi]
– Hả? Gì vậy?
– Ừ! Bố mẹ anh vẫn khỏe chứ?
Haizz!!! Tự nhiên ngay lúc này Nhi lại nhắc đến chuyện buồn của mình,”thôi! Không sao, không biết không có tội”, hết tuần sau là mình về rồi. Hít thật sâu chuẩn bị trả lời.
– Ừ! Mẹ tôi vẫn khỏe! Còn bố thì… không khỏe chút nào hết! [Tôi lắc đầu, bởi chẳng có gì để kể hay trên hết là lúc này tôi cũng không muốn quá nhiều người biết chuyện]
– Sao lại không khỏe? Bố anh bị bệnh nặng lắm hả?
– Ờ thì!! Haizz…
– Sao vậy? Bộ khó nói lắm hả? [Vẻ mặt Nhi lo lắng]
Tự nhiên ngay lúc này Nhi lại hỏi đến chuyện gia đình mình. Cũng chẳng có gì hết. Cố gắng đè nén nỗi buồn tôi hít một hơi thật sâu rồi mới dứt khoát tiếp tục câu chuyện.
– Ngày xưa bố tôi hay cáu lắm. Tôi cũng không hiểu tại sao hết, dù nhìn lại mình tôi thấy mình cũng chẳng làm gì sai, nhưng đôi khi vẫn bị mắng như thường, đôi lúc lấy hết can đảm để hỏi mẹ ” mẹ ơi sao bố hay cáu vậy? ” – Bà ấy không nói gì mà chỉ khuyên tôi một câu ” chắc bố mệt! Nhưng cái đó sau này con sẽ hiểu thôi! Bây giờ việc con làm là chỉ cố gắng học thật tốt và cảm thông cho bố.
– Vậy chắc bố anh mệt mỏi chuyện công việc đó! Anh đừng giận! [Nhỏ an ủi]
– Thì lúc chưa biết tôi cũng hay giận lắm, nhưng khi nghe mẹ kể rồi mới biết chứ.
– Hì! Lúc đó hối hận vẫn còn kịp mà!
Tôi xoa trán vuốt lại mảng tóc bị rối…
– Ừ! Vậy là bố tôi bị bệnh nên giấu cả nhà! Nói trắng ra là không muốn tốn tiền khám bệnh! Và bệnh này cũng không chữa được. Vậy nên tôi cũng chỉ cố học rồi cũng đạt được nhiều thành tích kha khá. Thế nhưng sự thật là tôi thấy một thời gian sau bố tôi không còn la mắng như trước nữa, thay vào đó là cười vui vẻ nhiều hơn. Đến nỗi tôi đã từng ảo tưởng rằng bố mình như thể hết bệnh mà đang hoàn toàn bình phục trở lại vậy.
– Hết rồi! [Câu nói tôi thốt ra sao mà nặng nhọc quá thể]
– Hì! Vậy anh ráng học đi! Rồi còn kiếm tiền chạy chữa cho bố anh nữa.
– Ừ cảm ơn! [Tôi đáp]
– Um. Nghe anh nói thế chắc sau này tôi phải để tâm và chăm sóc gia đình nhiều hơn mới được gì!
– Ừ!
– Hì nhưng bố tôi dễ tính lắm, luôn yêu thương chiều chuộng tôi hì! Cọn mẹ tôi thì…
Người bố thì dễ tính, nhưng còn mẹ của Nhi [từ khi chị nhỏ mất, đây có thể là lý do chính]. Thì những câu hỏi luôn luôn xuất hiện khiến cho ta nghe tôi khi cũng thấy hơi phiền. Con đi đâu? Con đang làm gì thế? Nhi! Con đã ăn cơm chưa? Chiều nay con đi với ai? Con nhớ phải giữ gì sức khỏe nhé! Con đang ở đâu? Để mẹ tới đón. Chưa kể nhỏ luôn luôn phải về nhà sớm, không được đi chơi quá hai tiếng. Đấy! Những câu hỏi này vẫn luôn luôn xuất hiện trong đầu của Nhi với tần suất dày đặc, với tôi thì lại không thích kiểu như vậy, bởi phụ huynh không thể ôm ấp và coi con mình như bảo vật mãi được, như thể đang ràng buộc bản thân vậy.
– Trời! Sao mẹ cô cũng lạ nhỉ? [Tôi hơi bất ngờ]
– Hì! Thì cũng có gì đâu! Chỉ là mẹ tôi quan tâm tôi hơn hẳn những người bình thường thôi mà, nhưng! Nói nhỏ nè. Đôi lúc tôi cũng hay dối mẹ bỏ đi chơi hoài đấy [giọng nhỏ hóm hỉnh thủ thỉ kể cho tôi nghe]
– À! Vậy… vậy có khi nào bị bắt quả tang không?
Nhi bật cười…
– Ừm mẹ mà biết tôi đi ra ngoài mà không xin phép thì sẽ đáng sợ lắm. Hì! Tôi bị mẹ mắng hoài à! Đôi lúc còn muốn đánh cho tôi vài roi á!
– Uầy! Sao mẹ cô khó tính quá nhỉ?
– Ừ! Tôi cũng không biết sao nữa [nhỏ hơi buồn], nhưng tôi đâu có lo hì, bởi lúc đó chỉ cần tôi núp sau lưng bố là mọi chuyện đều suôn sẻ hết…
– Thế ngày trước mẹ cố có khó tính như thế không?
Hàng mi cô nàng cụp xuống nhìn chằm chằm vào cái mặt bàn như thể buồn lắm…
– Tôi cũng không hiểu nữa! Từ lúc mẹ sinh tôi ra cho đến giờ, thì ngoài anh Huy và chị thì tôi vẫn luôn được bố và mẹ đặc cách chăm sóc, nhiều lúc tôi cũng thấy lạ, nên có khi hỏi bố thì…[nghe tới đây thì tôi gạt phăng cái suy nghĩ ban đầu]
– Thì sao? Bố cô nói gì?
– Bố chỉ nói là vì bố thương tôi nhất! [Cô nàng cắn môi dưới vẻ ấp úng]
– À! Chắc vì cô là con út của nhà đấy hì!! Nhìn cái tính trẻ con thế thì ai chả cưng! [Tôi gãi đầu bịa ra cái lý do tào lao]
– Thật không? Bộ tôi trẻ con lắm hả [nhỏ hỏi lại]
– À! Thì! Cũng hơi hơi trẻ con!!
– Nhưng! Trẻ con ở chỗ nào?
– Hỏi vậy để làm gì chứ? [Tôi thắc mắc]
– Thì để tôi biết đường còn sửa!!!
Phải rồi! Tối ngày bị mẹ giam ru rú trong nhà, ấp ủ chăm sóc thì bảo sao không sinh tính trẻ con được, liệu rằng có thể cô nàng Nhi này đang mang trong mình một căn bệnh xấu khó chữa hay không, một thuyết âm mưa bất chợt xuất hiện trong tâm trí đen tối của tôi…
– À! Lúc nãy tôi nói bừa đấy chứ có thấy cô trẻ con ở điểm nào đâu!
– Hừ! Có thật không? [Nhỏ hỏi lại]
– Ừ! Thật mà.
Tới đây thì chúng tôi im lặng. Cũng có thể nói là từ điển trong đầu tôi không đủ phong phú câu từ để thốt ra những từ ngữ phù hợp cho cuộc nói chuyện thành ra chỉ biết hắng giọng rồi lại thỉnh thoảng móc điện thoại ra giả vờ như có ai đang gọi hay chờ tin nhắn của người nào đó.
– Đồ ăn chín rồi nè! Đưa chén đây để tôi múc cho! [Tôi cười một cách thật tự nhiên]
– Hì! Cảm ơn nha! [Vẻ mặt cô nàng sao trông lúc này u ám quá vậy?]
Lúc nãy chúng tôi nói chuyện rôm rả đến đâu thì bây giờ im ắng bấy nhiêu, chỉ có ăn và ăn…
“Hình như ngại mất rồi” vì có tôi đang ngồi đối diện nên chỉ thấy cô nàng nhà mình, ăn một cách chậm rãi, cách ăn uống rõ vẻ trẻ con khiến tôi cảm thấy hơi chút gì đó hiếu kỳ.
Tôi bình yên nhìn cô nàng [thật chứ không đùa].
– Sao không ăn đi mà nhìn người ta làm gì? Nhanh đi! Còn về nữa [giọng Nhi hối tôi]
– Lúc ra về, thôi thì bản thân tôi cũng chẳng galang gì hết, Nhi ra ý kiến, cả hai sẽ chung tiền trả.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
– Bây giờ! Hay tôi gọi taxi đưa cô về nhé?
Thì tôi cũng chỉ lo cho nhỏ thôi mà, sao lại ngoảnh mặt sang nhìn tôi bằng gương mặt lạnh ngắt vậy?
– Anh muốn đuổi tôi về à?
Em làm tôi hụt hẫng quá! Ý mình đâu phải như thế. Tôi chữa lời…
– Ờ đâu có… Ý tôi là cũng muộn rồi mà, cô không sợ mẹ đang chờ ở nhà à…
– Không! Bây giờ mẹ tôi không có ở nhà! Mà tối 12h thì họ mới về…
Tôi ngạc nhiên…
– Trời! Công tác gì mà 12h mới về?
– Không! Tại vì bố mẹ tôi và anh Huy đặt vé máy bay rồi, 12h đêm nay mới về tới nhà! [Nhi giải thích]
– À! Hiểu rồi! Nhưng mẹ cô nói là không muốn cho cô đi ra ngoài quá hai tiếng mà?
– Thì sao? Sao tự dưng lúc này anh lại quan tâm đến mẹ tôi vậy? Hay ý anh là không muốn gặp tôi nữa.
Chậc! Em giận quá nên toàn nghĩ sai cho mình mất rồi.
– Ừ! Thế giờ mà không về thì còn đi đâu nữa hả?
– Ừ! Bây giờ tôi cũng chưa nghĩ ra hì! Nhưng cứ đi rồi tính nhé!
– Ừ! Đành vậy? [Quả! Mình cứ tưởng là nhỏ có ý tưởng trong đầu rồi chứ]
Một lát sau… tôi lúc này hết sức mất rồi, bởi cả buổi chiều chạy đi tìm chị. Còn con bé thì dường như không biết được nỗi khổ của mình lúc này nên cứ thế mà kéo tay tôi đi.
– Chậm… chậm lại chút đi mà… hộc hộc [tôi than]
– Ư! Không được, tôi muốn đi ăn kem! Nhanh lên đi mà. Đàn ông con trai gì mà yếu ớt vậy?
– Nhưng mà… nhưng mà đi chậm lại thì có chết ai đâu chứ! Cái quán kem người ta có bê đi nơi khác đâu mà sợ [tôi thều thào khổ sở thốt ra từng chữ.]
– Nhưng không nhanh thì tôi sợ người ta đóng cửa mất! [Từ đằng sau thì tôi đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của Nhi, không biết là có gì vui]
Một lúc sau đôi chân lúc này như không còn cái cảm giác mệt mỏi nữa, chúng tôi lướt nhanh qua rất nhiều người, đi đến đâu thì ánh mắt ngạc nhiên đến đó, tôi có để ý nhưng rồi cũng thôi, cũng chẳng quan tâm nữa kệ họ thích nghĩ gì thì nghĩ chỉ cần con bé này vui là tốt rồi, và xấu hổ cái là đôi mắt lúc này đã không còn nhìn thẳng về phía trước nữa mà thay vào đó, nó đang hư hỏng nhìn xuống đôi chân nhỏ nhắn trước mắt mình “không muốn kể chứ dù trời tối nhưng nó vô tình làm tôn lên làn da trắng hồng đang đập vào mắt tôi lúc này”
Ánh mắt vẫn không ngừng dứt khỏi đôi chân em “phải nói là một sức hấp dẫn lạ kỳ”, [chuyện cũng qua rồi giờ ai muốn chửi tôi háo sắc thì cứ chửi đi!] – Biết nói sao nhỉ! Cũng hên là hôm đó trời không có mưa với lại mặt vỉa hè dường như không có chút ổ gà ổ vịt gì hết, rủi mà có vấp thì chắc lúc đó tôi sẽ ngã nhào mà ôm lấy Nhi đổ về phía trước mất.
Tuy nhiên cái suy nghĩ xui xẻo đó đã không xảy ra mà thay vào đó. Nhi bất ngờ chậm lại rồi dừng hẳn và kết quả là.
– Á! [Một tiếng la đủ to để có thể những người xung quanh nghe thấy hết]. Phải! Tôi mải nhìn mà quên rằng Nhi đã dừng lại từ lúc nào…
Bất ngờ rất nhanh, Nhi quay lại nhìn tôi khá giận dữ…
– Sao lại va vào người tôi, anh cố tình hả?
Tôi cười cầu tài gãi đầu…
– À! Ừ! Tôi… tôi… tôi sơ ý quá! Xin… xin lỗi hì hì hì!!!
– Có thật là sơ ý không? [Nhi vẫn đưa ánh mắt sắc bén hỏi lại tôi]
– Ừ!! Ừ! Sơ ý thật mà hì [nói dối thôi! Chứ có điên đâu mà kể sự thật cho Nhi biết chứ, không chừng Nhi mà phát giác ra thì chắc mình sẽ nằm viện chung với Nụ luôn mất]
Rồi em cũng cười trở lại không để tâm đến chuyện lúc nãy nữa, nhỏ lại gần cửa hàng bán kem…
Chị chủ tiệm có lẽ đã chứng kiến hết nên tôi để ý thấy chị cứ cười tủm tỉm hoài…
– Để tôi trả cho [tôi vội rút ví]
– Cầm lấy! [Nhi đưa cây kem ốc quế cho tôi, giọng như quát vậy]
Thế là lại được con gái nó bao. Có gì sai chứ? Chỉ là tôi không nhanh tay thôi mà. Khổ! Chạy muốn đứt hơi cũng chỉ vì một cây kem.
Đi được mươi bước! Nhi hỏi tôi…
– Kem ngon không?
– À ừ! Ngo… n!! [Sao lạ vậy? Chỉ là hỏi thôi mà sao mình cứ thấy sợ đến khó tả]
– Hì! Tôi chọn mà! Sao lại không ngon cơ chứ…
Vẻ mặt tự tin của cô nàng làm cho tôi bật cười. Khà! Khà! Có người đang tự khen mình kìa!
– Cái gì? Anh nói ai tự khen cơ? [Quái! Nhỏ thính tai đến vậy sao?]
– À không có? [Tôi vội vã xua tay]
– Thế lúc nãy anh tính nói gì hả?
– À! Ý tôi là ăn kem xong rồi đi đâu nữa ý? [Chuẩn!]
Nhỏ cắn môi dưới suy nghĩ…
Hôm đó nhỏ dắt tôi đi nhà sách, tôi thầm nghĩ! Cũng không muốn kể với ai – cũng chắc là thời cấp 2 hình như là lớp 6. Tôi vùi đầu vào đống truyện tranh đang bày bán ở cửa hàng tạp hóa. Phải nói là nghiện truyện như ma túy vậy, ” đúng là một tuổi thơ dữ dội “, ở nhà cứ thế bố mình không để ý là lại tót đi ra quầy sách, hồi đó người ta không cho coi cọp, nên chỉ đọc được dăm ba trang thì lại bị người ta đuổi đi. Ngày đó tôi cũng mơ ước một thứ, biết nói sao nhỉ! Là một tác giả truyện tranh nổi tiếng như thể fujiko fujio [doraemon] vậy. Thế là dành thời gian tập vẽ suốt một năm, nhưng cho đến khi bước chân vào cấp 3 thì lại khác, đôi khi cũng tự hỏi rằng, tại sao ngày trước lại ước mơ như thế chứ? Câu trả lời đơn giản và vô dụng nhất là ” ước mơ quá trẻ con “, còn bây giờ thì ước mơ làm ra thật nhiều tiền. Vậy đó! Cuộc sống khó nói mà…
– Nè! [Tôi hỏi Nhi]
– Ừ!
– Vào đây đọc truyện tranh à? [Tôi chỉ tay vào nhà sách]
Em nguýt dài phản bác ngay…
– Ai nói là tôi dắt anh vào đây đọc truyện tranh. Trẻ con quá! Thôi! Vào trong đi tôi cho anh xem hì…
Con bé phán tôi trẻ con đấy! Nhưng truyện tranh thì tôi thấy cả người lớn cũng đọc chứ ít gì,”chưa kể phim hoạt hình”, nhưng cái mà Nhi muốn cho tôi biết thì nó lại trẻ con không kém.
Thật vậy! Hai đứa tôi đi vào quầy sách văn học, có khá nhiều sách và nhiều thể loại ở đây. Trong đầu tôi đinh ninh để ý sang quầy truyện tranh tính tìm một loại truyện mà ngày trước vẫn chưa đọc hết, không phải là doremon đâu nhé vì truyện đó tôi đọc full hết rồi. Truyện tôi muốn tìm khi ấy là “vua trò chơi yu – gi – oh”, không biết là còn tái bản không?
Kế hoạch chưa thành thì bị Nhi dọa dẫm không cho đi, nhỏ bắt tôi ngồi xuống đưa cho tôi một chồng sách, mở ra thì toàn là chữ nhìn mà muốn hoa hết cả mắt. Tôi giật mình gấp quyển sách lại cái bộp [Nhi bất ngờ]
Tôi thắc mắc…
– Rủ vào đây chỉ để đọc mấy cái này thôi hả?
– Ừ! Anh đọc thử đi hì!
– Nhưng! Sao toàn chữ không vậy? Thế thì chán lắm…
– Thì đây là tiểu thuyết mà! Chứ có phải truyện tranh đâu, thôi anh không đọc thì tùy…
Nói rồi Nhi cũng mặc kệ tôi, cô nàng duỗi hẳn đôi chân ra nền đọc một cách thoải mái tự nhiên.
Tôi lắc đầu bất mãn đọc vài trang, nói thật là chẳng hiểu gì hết cả, nhưng sau này khi biết đến 18.doctruyenchuz.com.com rồi thì tôi bắt đầu để ý đến sách hơn.
Và cái trẻ con mà mà tôi muốn kể ở đây. Hóa ra Nhi nhà mình thích tiểu thuyết ngôn tình, – để ý ánh mắt Nhi đang chăm chú vào trang sách, đôi khi cắn môi suy tư như thể nhỏ đang suy nghĩ nghiên cứu một vật thí nghiệm nào vậy. Bộ chẳng lẽ, mấy quyển sách dày cộm này có sức hút hơn cả truyện tranh.
Chắc những ai yêu chuyện cũng đã từng đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình đang rất nổi tiếng điển hình như ” ngủ cùng sói ” hay ” chờ em lớn, được không?” Nằm trong bộ combo truyện của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm và chưa nói đến tác phẩm mà tôi rất thích và người đã giới thiệu cho mình không ai khác là cô gái đang ngồi cạnh ” yêu em từ cái nhìn đầu tiên ” của cố mạn. Vân vân và vân vân…
Lúc đầu nghe cái tên là thấy khá sến rồi, nhưng để ý thấy Nhi rất hào hứng với chuyện này, nhưng khi nghe đến yêu từ ánh mắt đầu tiên, tôi cũng chợt nghĩ đến Nụ, có lẽ nào truyện ngôn tình mà cũng đúng với thực tế thế sao? Cái đó chỉ là tôi của quá khứ thôi, chứ giờ nghĩ lại thì cảm thấy nó không đúng cho lắm, bởi tôi luôn tâm niệm 99% người mà yêu từ ánh nhìn đầu thì cũng chỉ dành cho những ai có vẻ ngoài ưa nhìn và khuôn mặt khả ái mà thôi, còn 1 % còn lại thì có lẽ sẽ là trường hợp đặc biệt.
Đọc mấy truyện này thì khi nào mới xong? [Tôi nhăn mặt phàn nàn]
Nhi ngẩng mặt nhìn tôi…
– Hì! Tại anh chưa quen đó thôi, ngày xưa tôi đọc tầm vài ngày là hết một quyển á!
– Nhưng! Vài ngày là khoảng bao lâu? [Tôi thắc mắc]
– Ừ! Thì khoảng hai hay ba ngày gì đó á!
Nghe nhỏ giải thích xong thì tôi cũng không nói câu gì hết mà cúi đầu đọc cuốn truyện mà mình mới chỉ lật có vài trang, còn Nhi thì sao không kể tiếp thì tôi cũng không biết, dường như tôi có hơi ảo tưởng hay cảm giác như nhỏ đang nhìn lén mình vậy.
– Câu chuyện mà tôi đọc đầu tiên đến giờ cũng chẳng nhớ tên gì hết, mà chỉ nhớ rằng quyển đó dày 200 trang có lẽ không quen cách đọc truyện chữ mà khi ấy mắt tôi mỏi lừ.
Thế là hai đứa ngồi lỳ ở quầy sách đọc chăm chú, cho tới khi người ta đuổi về mới chịu đi, đùa thôi chứ gần 10 giờ là chúng tôi ra về.
Hoa hết cả mắt, tôi dụi nhẹ đôi mắt của mình, khổ thay cho nó đã bị chủ nhân gượng ép làm chuyện mà nó không muốn.
…
Còn tiếp…