Thời học sinh oanh liệt

Chương 85



Phần 85

Ra khỏi tiệm sách, hai đứa tôi đi sánh ngang, đến đoạn đường cũng nói là khá là vắng vẻ, thiếu ánh đèn đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy được màu áo của nhau, không nói không rằng, chỉ đi, và chỉ chờ đợi xem ai sẽ là người nói trước thôi.

Và người bắt chuyện không ai ngoài…

– Hì hì hì hì!!! [Cô nàng hai tay che miệng cười khúc khích]

Tôi hắng giọng tròn mắt ngạc nhiên…

– Biết sao tôi cười không? [Nhi hỏi]
– Ừ! Không biết…[vẫn là chiêu đó tôi không thể làm gì hơn ngoài gãi đầu]
– Ngốc!
– Uầy! Sao lại nói vậy? [Tôi không hiểu]

Lần này thì Nhi lại cười nhiều hơn, tôi hơi bực rồi đấy.

– Có gì buồn cười thì kể đi chứ, bộ trông tôi hài hước lắm hả? [Tôi hừ nhạt rồi thở phắt ra]

Giờ thì cô bé mới nghiêm túc nhìn tôi nói chuyện…

– Anh vẫn còn giấu tôi! [Một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi]
– Là sao? Không hiểu???
– Nhớ đi hay là muốn giấu không muốn kể cho tôi nghe? [Giọng cô nàng ra vẻ bí hiểm]
– Nhớ gì mà giấu gì? Tôi có gì mà giấu chứ hả?
– Hừ! Vậy để tôi nhắc cho anh nhớ nhé “đồ ngốc”
– Ừ! Nhắc đi…
– Hồi cấp một ấy! Anh vẫn chưa kể hết cho tôi nha!
– Quả! Tôi đã kể hết rồi mà, còn giấu gì nữa đâu chứ! [Tôi đáp lại rất nhanh]
– Chưa chưa!! [Nhi cười trêu tôi]
– Vậy còn gì nữa? Nói xem [tôi chịu thua]
– Ừ! Hì, tôi nói thì anh đứng có buồn và giận ai nhé, nếu có trách thì nên trách anh đó nhé…
– Lằng nhằng! Nói đi!

Nhi chay về phía trước nhìn về tôi khoảng cách lúc này chỉ hơn một mét. Nhi khom lưng cười hí hửng…

– Pế lêu! Lớp 5 làm văn gì mà có 5 điểm, Trần Quốc Tuấn mà đánh giặc pháp hả “đồ ngốc” [nhỏ nhấn mạnh hai chữ cuối cùng]

Tóc gáy tôi bây giờ mới dựng lên, thầm hiểu ra, ngày đó thì chuyện chỉ có cả lớp tôi biết, tội hơn nó lại lọt đến tai chị Hằng thời sự, và sau đó lại lọt đến tai của Nụ, rồi giờ haizz!!!

– Tôi làm mặt giận không thèm đôi co nữa, chỉ phán một câu thôi “kệ tôi”

Chiêu này cũng hay đấy, cuối cùng thì Nhi mới chạy tới xin lỗi tôi rối rít, dù nhìn vẻ mặt của em chẳng thấy chút thành thật chút nào hết.

Một lúc sau, không khí bắt đầu hơi lạnh, gió cũng thổi nhẹ làm cho cảm giác muốn về nhà và chui rúc vào chăn thật nhanh…

Giờ muộn rồi nên tôi đã quyết định yêu cầu nhỏ về sớm…

– Thế này là đủ nhé! Giờ muộn rồi, tôi đưa cô về nhé…

Vè mặt Nhi vẫn giận tôi, dù hụt hẫng nhưng cô nàng vẫn phải cắn môi nghe theo…

– Ừ! Vậy thì về! Nhưng…[Nhi chần chừ]
– Nhưng gì? [Tôi hỏi]
– Nhưng anh nhớ đọc số truyện mà tôi đã kể ở nhà sách lúc nãy nhé? [Ánh mắt Nhi nhìn tôi như chứa rất nhiều niềm tin]

Hơi hoảng với câu hỏi này, bởi số truyện mà Nhi kể với mình thật sự là nó khá là nhiều đó, chừng vài ngàn cháp trên máy tính chứ mấy…&Lt…

– Ừ! Tôi gãi đầu đồng ý một cách hời hợt.

Khuôn mặt Nhi buồn thất vọng với tôi. Như thể tôi đang đánh mất đi nguồn sống của nhỏ vậy…

– Anh nói thật không? Đừng có hứa suông như thế, tôi không thích đâu!

Bây giờ thì mình với thật sự nghiêm túc…

– Ừ! Hứa mà! Sẽ đọc hết! Được chưa! [Tôi cười toe]
– Hì! Thật đó! Tôi sẽ kiểm tra và bắt anh kể lại [chưa gì thì Nhi đã ra bản án cho tôi rồi] – chưa khi nào tôi thấy em như thế hết.

“Ừ! Nói thật anh cũng muốn kể cho em nghe lắm, nhưng chỉ sợ sẽ không có cơ hội nữa rồi.”

Tôi đặt tay sau hông như thể muốn tạo phong cách vậy, bất ngờ là Nhi chay lại tới ôm lấy tôi.[Cảm giác như phản xạ nhanh nhẹn trước đây của mình mất hết vậy], không kịp nhận ra, không kịp thốt ra lời, và cũng không kịp bất ngờ, Nụ cười trên môi tôi tắt hẳn, khoảng lặng bao trùm không khí im ắng đến giật mình.

Không phải là tôi sẽ có ý đẩy Nhi ra đâu, mà tôi sẽ để cho nhỏ ôm đến khi nào chán thì thôi, cũng phải nói luôn là cái cảm giác lần đầu ôm một người khác giới, hay tuyệt vời hơn là người đó “xinh đẹp”. Tôi thấy khá căng thẳng không dám hít thở mạnh, bởi trái tim mình lúc này đang đập thình thịch như sắp vỡ tung ra vậy, cảm chừng như nó sẽ truyền đến và Nhi sẽ cảm nhận được mất. Giọng của nhỏ thút thít làm tôi muốn nẫu ruột.[Khóc mất rồi]

– Anh sướng nha! Dương là người tốt đó, đừng bao giờ làm cho cậu ấy buồn nhé! Nếu không tôi mà biết được thì anh không xong đâu. Tôi không mong đây sẽ là cái ôm cuối cùng, bắt đầu từ mai, tôi sẽ không nhớ về anh nữa, không còn tơ tưởng đến những câu chuyện ngôn tình mà tôi đã từng hằng mơ nữa, anh đừng nghĩ tôi thích đọc truyện ngôn tình không phải vì tôi quá ảo tưởng mà vì tôi chỉ muốn xem giấc mơ mỗi khi tựa đầu vào gối hạnh phúc thêm thôi… “em yêu anh”.

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Nghe theo lời khuyên chân thành từ một thằng bạn sát gái ăn chơi xa đọa [mà cũng không hiểu tại sao mình lại thân với nó]

– Mày ngồi sát vào đây! Không bà cô gọi lên kiểm tra miệng giờ! Thi cử tới nơi rồi! Dạo này bả càn quét ghê quá!

Thường thì chủ đề cả đám chúng tôi hay bàn là nói xấu và đặt nickname cho giáo viên, nhưng hôm nay thì lại khác, thằng bạn mình đổi hứng thay chủ đề [cố gắng làm sao cho đi hết 2 tiết văn dài dằng dặc]

“Đằng nào thì cũng từ chối vậy thì hãy thực hiện ngay và luôn đi! Níu kéo làm cái gì nữa?” Còn nếu mày còn áy náy thì bù đắp cho người ta [câu này nó phán chẳng biết là đúng hay là sai]

“Nhưng!”

– Nhưng sao? [Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại]
– Mà có dám chắc và sẽ chịu trách nhiệm với lời mày nói ra không? Mày đã suy nghĩ kỹ chưa? Liệu lời mày nói ra hôm nay là thật lòng hay thay vào đó là bồng bột nhất thời chỉ vì muốn chạy theo cái mày muốn cho là tình yêu đích thực. Rồi sau này nó có thằng khác ngon zai hơn mày, lúc đó thì đừng có tiếc nuối.

Tôi cười há hốc mồm bời thằng này sao nó có thể nói hay đến như vậy, bởi mình chỉ vừa đưa ra một giả thuyết trời ơi đất hỡi.

Trầm ngâm một hồi, quên hẳn đi mình đang trong giờ kiểm tra bài căng thẳng – à! Mày ơi, nói thật là tao cũng không giỏi khoản này lắm.

Nó bĩu môi…

– Ờ đúng rồi! Vì cũng có đứa nào nó yêu mày đâu.

Tôi xuề xòa xua tay cho qua chuyện, bởi liệu tới già thì chắc gì mình sẽ dính phải trường hợp này chứ! Bởi cái lời tỏ tình theo quan niệm của tôi thì vạn nhất người nói trước phải là con trai mới phải lý, chứ là con gái thì hơi lạ.

Thế là áp dụng ngay và luôn, bù đắp. Mình phải bù đắp làm sao cho Nhi bây giờ.

Người ta có nói “nhiệt tình cộng ngu dốt thành ra phá hoại” đúng là chẳng sai.

– Về hả? Để tôi tiễn cô hì…

Mưa mất rồi! [Giờ này thì tôi đang một thân một mình lội mưa], lúc chia tay con bé thì mình có mua cho nhỏ con gấu Bông, tiễn hẳn nhỏ về tới tận nhà mới an tâm.

Ấy thế thì cái mà mình nhận được từ Nhi là…

“Giọng nói ra vẻ khó khăn” – về cẩn thận nhé! Lần sau không cần phải tiễn tôi như thế này đâu, phiền lắm! RẦM! [Tiếng cánh cổng va vào nhau làm tôi giật mình]

Nán lại ngoài vỉa hè, nhìn vào trong nhà – dường như tôi có cảm nhận một luồng sức mạnh gì đó đang âm ỉ trong cơ thể mình, thôi thúc muốn tôi sửa sai, muốn tôi nói với Nhi rằng, tất cả chỉ là nói dối hết.

Lủi thủi bỏ về cho đến khi đèn nhà trong tắt hẳn thì tôi mới thấy an tâm nhấc đôi chân nặng nề, chắc em ngủ rồi. Ngày mai là sẽ ổn thôi mà.

Cũng phải thôi! Đúng như mình hình dung rồi còn gì. Cảm ơn cái suy nghĩ vớ vẩn của mày nha “ANH”, bù đắp gì chứ.

“Còn bây giờ” – ướt tèm lem, biết thế lúc nãy bắt xe ôm cho lành.

Tự nhiên hành xác bản thân. Lúc này mưa lớn lắm rồi, tôi phải khổ sở hết núp vào mái hiên này rồi lại rời đi chạy thật nhanh đến khi không chịu nổi thì mới tìm mái hiên khác để trú. Bây giờ thì cái đám bạn chết trôi của mình đang làm gì nhỉ? Phải rồi! Ngày trước còn ở ký túc xá thì chúng nó hay mò ra ban công để hít mùi của mưa, cảm nhận hơi nước se se lạnh thấm vào da thịt, làm thoải mái dễ chịu sau cả buổi chiều oi bức. Nó giống như một sở thích vậy, nhìn thấy mưa là có đứa cầm phone gọi hẳn về nhà, hoặc cũng có thể là người yêu. Mỗi người một tâm trạng…

Riêng mình thì cũng chẳng có gì ngoài chôn chân trên cái giường chật hẹp.

Còn bây giờ khi ở trọ! Cửa đóng kín không thì mưa hắt vào hết. Còn cái nhà tắm chật đầy quần áo phơi chưa khô. Nhất là vào mùa thi thế này. Chẳng có gì thú vị ngoài ngồi nghe chúng bạn bàn tán.

Tôi cố gắng kiếm một ký ức gì đó thật hay trong đầu để có thể quên đi cái lạnh cóng hay hợp lý hơn là quên đi cả ngày hôm nay. Cảm chừng như muốn tất cả mọi thứ lúc đó đừng xảy ra.

Hít thật sâu, hai tay dang rộng cố gắng ôm trọn cơ thể, lại núp vào mái hiên, giờ thì mới để ý rằng hai bàn tay mình đang co ro nắm siết chặt lại, thả lỏng lòng bàn tay cho máu lưu thông, để ý thì vết hằn đỏ trên làn da trắng bạch vì mưa, có lẽ lúc nãy siết mạnh quá thành ra móng tay đâm mạnh vào da.

Đến đâu rồi ta, chúng nó đang lo về chuyện thi cử, phải nước đến chân thì mới chịu nhảy, à không! Mà phải gọi là nước đến mang tai mới chịu bơi.

“Bay nhìn nè! Thi đợt này điểm thi phải 8 điểm thì may ra bay mới đạt trung bình nhá” [giọng nó nghiêm túc]

“Hố hố! Mày bị điên à? Còn tỉnh táo không mà nói 8 điểm, nên nhớ bài thi năm nào cũng như vậy! Khó chết mẹ đi” [cả đám phá lên mà cười sằng sặc]

“Không đùa đâu! Chúng mày nghiêm túc đi! Không thì tao xài phao”

“Cái đó khỏi lo hề hề! Tao cũng chuẩn bị rồi! Nhưng mà bà cô tao dễ tính lắm mày à! ” Anh tính hết rồi! Chết thế đéo nào được”

“Ngay lúc đó thằng Lộc sẽ so sánh luôn”. Dm! Lớp chúng mày ngon vl, hoặc cũng có thể là – dm! Còn bà cô tao thì khó vl! Đã thế ra đề thì éo giống như những gì đã ôn. Dạy một đằng ra đề một nẻo! Ức vl! Như thể bà muốn cả lớp chết hết thì phải.

Chỉ riêng thằng Nam gia lai, nó biết chắc bởi không chỉ riêng nó thì cả lớp, chắc số lượng qua môn vật lý cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sở dĩ cũng có thể quy về giảng viên. Cũng có thể chốt ra một câu này rằng. Đôi khi giáo viên cấp ba thay vì gián tiếp đì và đàn áp học sinh đi học thêm, còn giảng viên đại học có lẽ còn tồi tệ hơn là đằng khác.

Môn vật lí của nó thì với một sinh viên lực học trung bình thì khó có thể dùng tri thức mà chống lại được, mà thay vào đó, nó phải gom tiền mua sách của giáo viên, cứ một quyển thì cộng 1. 5 Điểm, giá bán là 25k, trung bình muốn 8 điểm thì cũng khá tốn đấy. [Tự nhiên mình lại bật cười].

Có tin nhắn! [Là của Nhi]. Tôi đành phải tấp vào cái vỉa hè kế cạnh…

Bàn tay tê cứng cố gắng lướt trên cái màn hình cảm ứng, rất nhiều tin nhắn. Toàn là sai chính tả, chắc là nhắn vội. Tôi bỗng dưng thấy lo lắng bởi không dám can đảm đọc hết dòng tin nhắn.

“Đã về chưa! Mưa lớn quá! Anh có bị ướt không?”

“Cảm ơn anh về con gấu Bông nhé hì! Tôi thích lắm!”

“Anh không trả lời à? Chắc giờ này vẫn còn lang thang ngoài đường hay sao mà không nt lại cho tôi?”

“Cũng tốt! Tôi cũng mong anh đừng đọc! Anh đừng suy nghĩ nhiều chuyện ngày hôm nay nhé!”

“Vì chúng ta là bạn mà!”

“Bạn thì không có quyền được ôm hay sao? Không có quyền thổ lộ sao”

“Thời gian sao chậm quá! Biết đến bao giờ mới đến khuya đây”

“Tôi buồn quá!”

“Tôi nhớ gia đình! Nhớ chị lắm!”

“Có lẽ tôi sẽ thức trắng đêm nay đó”

“Lần này bố mẹ tôi về! Vui lắm, hình như họ muốn…”

Tn chưa hết ý thì Nhi đã đổi sang chủ đề khác, “cũng chẳng thể hiểu nổi trái tim con gái”

“Coi chừng cảm lạnh đấy nhé! Nhớ giữ gìn sức khỏe”

“Mưa quá! Vậy là tôi cũng không thể ra sân bay đón gia đình mình rồi”

“Đành phải lủi thủi một mình chờ họ về vậy”

“Thế là tôi cũng không được ở chung với Dương nữa rồi”

“Tiếc quá! Tôi còn nhiều tâm sự với cậu ấy lắm”

“Nói với Dương là tôi xin lỗi nhé!”

“Giá như lúc đó tôi…”

Môi tôi cắn chặt! Tới khi cái cảm giác đau rát kèm theo mùi đặc trưng của máu xuất hiện thì mới chịu thôi. Đôi lúc cũng cảm thấy chán ghét cái hèn nhát trong mình. Mở một lời an ủi cũng không, mà thay vào đó lại đần mặt ra nhắn ra một chữ “à”, như thể một tạp âm lạc vào khúc nhạc du dương vậy.

“À”

Nhắn đi mất rồi! Làm sao xóa đây? Vái trời là Nhi đừng đọc được!

“Có thể là em đang khóc! Tôi có thể hình dung ra khung cảnh lúc này, chắc chắn là vậy!”

Chần chừ đứng lâu dưới mái hiên cả giờ đồng hồ mà vẫn không có tin nhắn đáp lại, tim tôi không hiểu sao lại đập thình thịch thêm lần nữa, cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới lạ nào vậy. Nó gói gọn trong chiếc điện thoại.

Tạnh mưa! Tôi về phòng!


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp