Thụ tinh

Chương 44



Phần 44: Ân nhân

– Thằng ranh con, để tao địt trước… tao sắp bắn ra đến nơi rồi… – Thằng già vừa nói vừa kẹp chặt chân Thảo, hắn ta dí chim vào chân Thảo nhấp, địt, như đang chơi chân nàng vậy, sau đó hắn đưa tay lên kéo quần lót Thảo xuống. Thảo ú ở dãy dụa, nàng vẫn cố gắng chiến đấu, nàng dùng chút sức lực cuối cùng để kẹp chặt lại đùi mình…
– Um… um… um… – Thảo dãy dụa, nàng cảm nhận rõ bên dưới có con cu đang chọc vào bắp chân nàng, chọc qua chọc lại, nàng sợ lắm, cảm giác ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng nàng được sống vậy… Nếu chúng làm nhục nàng, nàng sẽ tự tử ngay lập tức…
– Ồ ồ ồ!!! – Bỗng thằng già giật người kêu lên.
– Ông già này, ông bị sao thế? – Một thằng đồng bọn lo lắng hỏi, tưởng lão bị sao.
– Địt mẹ kiếp, chưa kịp chơi tao đã xuất mẹ rồi, con ranh này nó ngon quá… – Lão già vừa xuất tinh vừa sờ bím Thảo, mồm nói không ngừng liếm láp bắp đùi nàng.
– Ha ha ha!!! Đúng là già mà ngu ha ha!!! Xuất rồi thì cút ra để tao! – Thằng còn lại cầm quần lót Thảo tiếp tục kéo.
– Um… um… “cứu… huhu… có ai không… Cứu con với! Bố mẹ ơi! Hu hu hu!!!” – Thảo dãy dụa, hai bắp đùi nàng không còn sức lực nữa mà dần dần nới lỏng, nàng nhìn lên bầu trời sao kêu cứu trong vô vọng.

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thu-tinh-2/

– MẸ CHÚNG MÀY! MẸ CHÚNG MÀY!!! LŨ KHỐN!!! – Tự dưng có tiếng nói vang lên, thấp thoáng có ánh đèn pin đằng sau thằng to con, ngay sau đó là tiếng “coong!!!” Tên to con bị một vật cứng đập trực diện vào đầu. Tiếp theo là hai tiếng nữa. “Bụp… coong…” – Hai thằng kia mỗi thằng bị đập một phát vào đầu và vào lưng.
– Địt mẹ thằng nào đấy! – Thằng to con ôm đầu, máu chảy khắp mặt, hai thằng kia cũng thế.

Thấy vậy Thảo chớp cơ hội vùng lên định chạy nhưng chân nàng tê mỏi quá, quần lót bị tụt xuống đùi rồi, nàng vội vàng kéo quần lót lên và lết ra xa. Thảo mở to mắt nhìn người vừa cứu mình chính là bác Phú. Bác đang cầm cái xẻng lớn, đầu đội mũ công nhân có đèn, nhìn dáng bác nhỏ bé gầy gò, nhưng lúc này chẳng khác gì một cứu tinh, một siêu anh hùng của nàng.

– “Huhu bác Phú!” – Thảo ú ớ không nói thành lời, trong đầu nàng chỉ lóe lên suy nghĩ và vô cùng vui mừng khi thấy bác Phú.
– MẤY THẰNG CHÓ CHÚNG MÀY, CHÚNG MÀY LÀM GÌ CHÁU TAO!!! – Ông Phú tức giận, ông cầm xẻng chạy đến tiếp tục bổ vào đầu thằng to con, nhưng nhanh chóng bị nó giữ lại xẻng, hai thằng còn lại gầm lên chửi thề lao tới đấm ông Phú túi bụi.

Thằng to con giật được xẻng và vứt đi, nó lao tới đấm từng cái cực mạnh vào người ông Phú, chúng đạp lên người ông… ông Phú chỉ biết nằm dưới ôm đầu…

– … Thảo sợ quá, nàng chẳng nói được gì, họng nàng như nghẹn lại, nàng rất muốn hét lên nhưng tại sao lại không hét được, nàng nhìn ông Phú bị đánh mà chỉ biết khóc nấc. Trong vài giây sợ hãi, thấy bác Phú nằm im dưới đất, một suy nghĩ lóe lên nếu như nàng không làm gì bác Phú sẽ chết, cuối cùng nàng lấy lại được giọng rồi hét lên…
– AAAAA!!! – Thảo hét rất to, vang vọng cả một vùng chung cư… Ngay một lúc sau, người dân đứng bên ngoài tò mò trèo lên cổng xem, lúc này bảo vệ mới chạy từ dưới hầm chạy lên.
– Chạy! Chạy thôi chúng mày!!! Địt mẹ kiếp! – Cả ba tên thấy vậy sợ quá, mặc kệ đầu chảy máu như suối sau cú đập của ông Phú, chúng trèo qua hàng rào cạnh bể nước nhảy xuống và chạy thục mạng vào trong đám cỏ lau cao hơn hai mét lẩn vào trong bóng đêm mất dạng.

Năm sáu cái đèn pin soi tới, một cảnh tượng hết sức thương tâm, ông Phú nằm dưới đất người be bét máu, không một cử động. Thảo áo váy xộc xệch đang lết tới chỗ bác Phú nằm, nàng khóc nấc lên… Đám bảo vệ lúc này ai nấy cũng sợ xanh mặt.

– CÁC ANH LÀM CÁI GÌ… MÀ BÂY GIỜ MỚI LÊN!!! – Thảo tức quá, quay lại đám bảo vệ cau mày lườm về hướng đèn pin vừa khóc vừa nói, đây là lần đầu tiên Thảo tức giận đến mức nàng còn to tiếng với mọi người.
– Bác Phú ơi!!! Huhu hu hu… bác ơi!!! Sao bác chảy nhiều máu thế huhu – Thảo bò ra chỗ bác Phú, nàng cầm vào người ông Phú lay lay… Một thanh niên bảo vệ chạy tới người đầy mùi rượu.
– THẢO!!! – Tiếng của Minh từ xa hớt hải chạy tới, lúc này có một vài người dân của chung cư cũng đi xuống xem, đội bảo vệ đã giải tán đám đông ngoài hàng rào và thiết lập một vành đai an toàn cho Thảo.
– Anh Minh!!! Huhuhu… – Thấy Minh, Thảo khóc to hơn, nàng chống tay đứng dậy. Minh liền chạy đến đỡ và ôm vợ vào lòng…
– Em bình tĩnh, nín đi, có chuyện gì xảy ra vậy, em có bị thương ở đâu không? Sao… sao bác Phú bị thương nặng thế kia? – Minh hoang mang tột độ, giọng anh run run, hai mắt ngấn lệ vì thương vợ. Thảo chỉ biết khóc, nàng gục đầu vào người Minh, chân tay bủn rủn, thấy vậy Minh ngồi xuống đất ôm Thảo cho nàng bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thu-tinh-2/

Tầm 20 phút sau, công an đã có mặt tại chung cư lấy lời khai của những người liên quan, cùng lúc đó tiếng còi xe cấp cứu cũng xa dần chung cư, chở theo Minh, Thảo và ông Phú đi bệnh viện. Một lúc sau, giám đốc chung cư và quản lý của bên bảo vệ cũng đến. Vụ việc xảy ra lần này hết sức nghiêm trọng…

Ngay sau khi nhận được tin báo của Minh, ông Vũ à bà Hiền cũng xuất hiện sau đó, mặt ông Vũ đỏ phừng phừng vì tức giận, một cảnh tượng hỗn loạn ở sảnh chung cư, ông Vũ không còn giữ được bình tĩnh, ông chửi tất cả những người quản lý ở đây, mặc cho họ đang cúi đầu nhận lỗi…

… 1 tiếng sau… ở bệnh viện…

– Cái Thảo đâu con? – Bà Hiền lo lắng chạy đến chỗ Minh.
– Không sao mẹ ạ, Thảo đang đi vệ sinh, cô ấy chỉ bị bong gân nhẹ thôi, còn bác bảo vệ giúp Thảo thì nặng hơn, bị gãy cả hai tay mẹ ạ… chấn thương vùng đầu… – Minh buồn rầu, lo lắng, xen lẫn tức giận… cảm thấy rất thương vợ mình, cớ sao chuyện này lại xảy đến với vợ mình chứ, có khi sau vụ này Minh và Thảo sẽ chuyển chung cư.
– Úi dời ơi, nghe con nói mà mẹ sốt hết cả ruột, con bé mà bị làm sao mẹ không sống nổi mất, tại sao ở xã hội văn minh này lại có những kẻ cặn bã đến vậy chứ, thật là nguy hiểm… – Bà Hiền tức giận cau mày nước mắt rơm rớm vì thương con dâu.
– Bố đâu rồi mẹ…
– Ông ấy lên công an thành phố làm việc rồi, cái ông tính cũng nóng quá… con bé không sao rồi thì cần gì kiện cáo, nhờ công an bắt chúng nó là được, sẽ có pháp luật trừng trị chúng.
– Không đâu mẹ ạ, đây là lần thứ hai rồi, con không còn tin tưởng an ninh ở đây được nữa, lần này chắc chắn con sẽ tìm ra lũ khốn đó… – Minh nghiến răng nói.
– Con cũng phải bình tĩnh, chúng ta phải sống theo pháp luật con ạ, đừng làm gì dại dột… – Bà Hiền lo lắng an ủi con trai.
– Con chào mẹ ạ… – Thảo lò dò đi từ phòng vệ sinh ra. Bà Hiền vội vàng chạy đến đỡ con dâu.
– Con có sao không, còn đau ở đâu không, khổ thân con mẹ… – Bà Hiền nhìn cô con dâu xinh đẹp của mình mà vừa thương vừa sót.
– Con không sao ạ… – Thảo mếu, rồi nước mắt chảy xuống, nàng tủi thân khi có người an ủi vỗ về.
– Thôi nín đi… mẹ thương… không sao là tốt rồi… – bà Hiền nhìn xuống ngực Thảo thấy có chỗ áo bị xé rách, bà chép miệng cau có, bà cảm thấy rất thương Thảo, con bé đẹp như tiên thế này mà lại bị mấy tên cặn bã kia chạm vào…

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thu-tinh-2/

Nói chuyện với bà Hiền xong Thảo lại đi vào phòng cấp cứu, nàng ngồi xuống nhìn khuôn mặt bầm dập của bác Phú, hai dòng nước mắt lại chảy ra, nàng không nỡ nắm vào bàn tay đang sưng tướng lên của bác… Không có bác Phú có lẽ nàng đã bị đám người kia làm nhục, nàng cảm thấy rất cảm kích, nàng không biết phải bù đắp như thế nào cho ân nhân mình nữa. Một lúc sau thấy các bác sĩ đem nẹp và bột tới để bó bột hai cánh tay của bác Phú, xem tấm phim X – Quang Thảo sốc nặng vì cả hai cánh tay đều bị gãy hẳn xương của khớp tay, chắc chắn bác ấy phải đau lắm… mấy kẻ kia thật độc ác, sao chúng có thể đánh một người già ra nông nỗi này… Càng nghĩ Thảo càng thương bác Phú, nàng ôm miệng khóc, hai lông mày nhíu lại, đôi mắt to ướt lệ, các bác sĩ nhìn Thảo chắc hẳn họ đang rất bối rối vì không biết đây có phải là bố cô ấy không mà trông cô ấy xinh quá, người đàn ông đang bị băng bó tay lại nhìn rất khắc khổ, gầy gò hom hem, xấu xí… Không thể là bố cô gái được, vậy đây là ai mà khiến cô gái phải khóc đến vậy.

– Đừng khóc nữa em… bác ấy chị bị gãy tay thôi… – Minh đứng đằng sau Thảo an ủi.
– Không sao đâu cháu, cháu đừng khóc nữa, bọn chú đã kiểm tra rất kỹ, bác chỉ bị gãy tay và bị thương một số phần mềm, trên đầu phải khâu vài mũi nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ cần nằm vài ngày theo dõi là khỏi. – Một ông bác sĩ vừa băng bó vừa an ủi Thảo.
– Kẻ nào lỡ đánh một người già thế này chứ, bác đây là bố em đúng không? – Một bà bác sĩ hỏi.
– Dạ không… là bác hàng xóm thôi ạ… – Minh thấy tâm lý Thảo không được ổn nên anh trả lời hộ. Chưa bao giờ anh thấy Thảo lo lắng thế này, nàng không chịu rời khỏi đây, cứ ngồi lì một chỗ nhìn bác Phú.

Do khá mệt mỏi, lúc này cũng hơn 2h sáng, sau khi cấp cứu bó bột xong cho ông Phú, Thảo và Minh đăng ký phòng Vip cho ông ở rồi thuê hẳn một hộ lý để trông. Sau đó hai vợ chồng tạm biệt bà Hiền để về nhà. Trên đường về, Minh không ngừng nhìn sang vợ, anh thương Thảo lắm, chắc hẳn nàng phải rất lo lắng cho bác Phú, lúc nãy mọi người phải thuyết phục mãi Thảo mới chịu về, vì nàng không yên tâm khi để bác Phú nằm đó một mình.

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thu-tinh-2/

Sáng hôm sau, sau khi gia đình Thảo lên phường lấy lại lời khai, đặc điểm nhận dạng của ba tên côn đồ, chỉ sau một ngày, lực lượng công an đã tóm gọn ba tên đó tại một làng ở Ninh Bình. Sau khi tiến hành điều tra, hóa ra bọn chúng đã để ý Thảo từ lâu, chẳng ai xa lạ vì chúng đều là những tên thợ xây cặn bã đợt trước, do quá mê mẩn vẻ đẹp của Thảo, nhiều tên trong số đó không thể quên được vẻ đẹp này, chúng đã quyết định lên kế hoạch hãm hiếp nàng bằng cách theo dõi Thảo, hôm đó chúng đã hối lộ mấy tên bảo vệ còn trẻ mới vào làm bằng vài món nhậu, và chúng phá ống nước ở phía bên kia chung cư để kéo những bảo vệ lâu năm có tay nghề đi sửa ống nước vào thời điểm đó… Rất may ông Phú quên đồ ở kho nên ông quay lại và gặp được cảnh tượng đó… Sau vụ này đám du côn đã bị tóm cả lũ và chúng sẽ bị xét xử mức án cao nhất. Còn về phía chung cư đã cử đại diện trên tập đoàn xuống để xin lỗi gia đình, mặc dù chưa có chuyện gì thực sự nghiêm trọng xảy ra với Thảo nhưng ông Vũ và Minh quyết làm tới cùng vụ này, và sẽ chuyển nơi ở vào thời gian tới.

… Vài ngày sau tại sân bay…

– Các con! Vụ này cứ để bố lo liệu… đừng lo lắng… yên tâm mọi thứ đều là bí mật, bố đã dẹp tất bọn báo chí rồi… khi nào bố về, bố sẽ mua một ngôi nhà mới cho hai đứa, thôi… hẹn gặp các con sau vài tháng nữa… khà khà!!! – Ông Vũ nhìn Thảo và Minh nói và quay sang bà Hiền cười tươi khiến các nếp nhăn của hốc mắt díu lại với nhau.
– Vâng! Bố cứ yên tâm công tác, bây giờ con sẽ quan tâm đến vợ nhiều hơn! – Minh khoác vai Thảo nói.
– Con chào bố ạ, bố nhớ giữ gìn sức khỏe! – Thảo mỉm cười, sau vài ngày nàng đã lấy lại tinh thần như trước, nhưng nàng lại không dám nhìn vào mắt ông Vũ, có lẽ do có bà Hiền đang ở đây, nàng cảm thấy ngại khi nghĩ đến những phát sinh quan hệ của mình và bố chồng.
– Ông sang kia mà léng phéng với cô nào là chết với tôi! Nghe chưa! – Bà Hiền lườm ông Vũ.
– Khà khà!! Mọi người ở nhà có việc gì cứ gọi cho bố nhé! Bố sẽ điều hành mọi thứ từ xa, thôi! Bố đi đây! – Nói xong ông Vũ kéo vali vào khu vực chờ bay.

Ngày hôm nay ông Vũ lại phải đi học lớp quản lý cao cấp ở Thụy sĩ, chưa biết bao giờ sẽ về. Ánh mắt ông Vũ nhìn Thảo như muốn nói điều gì đó, còn Thảo thì thừa biết ông chỉ đang tiếc ngẩn ngơ vụ thụ tinh sắp tới, vì tầm một tuần nữa là nàng đến thời kỳ rụng trứng, nhưng do đây là lệnh của thống đốc ngân hàng nhà nước nên có muốn nán lại vài ngày cũng không được. Lúc này Thảo cũng không suy nghĩ gì đến việc thụ tinh nữa, nàng chỉ lo cho bác Phú, chưa bao giờ trong đời nàng sợ hãi và tuyệt vọng đến vậy… bác Phú là ánh sáng lẻ loi duy nhất của nàng lúc đó, bác ấy đã không ngần ngại xả thân cứu giúp mình, Thảo tự dặn lòng mình sau này phải đối xử thật tốt với bác ấy…

– “Chuyến bay đi Thụy sĩ sẽ cất cánh trong 30 phút nữa, kính mời quý khách ra quầy số 3ER làm thủ tục” – Loa thông báo của sân bay vang lên, ba mẹ con đứng dậy vẫy tay chào ông Vũ, ông Vũ cười tươi dơ bàn tay đang cầm chiếc vé lên, cái dáng béo ụ của ông vẫn vậy, nhìn vừa buồn cười vừa thương, Thảo nhíu lông mày nhìn theo, ông Vũ tuy nhìn ra chỗ ba mẹ con nhưng thực ra ông chỉ nhìn mỗi Thảo, đi xa thế này chắc chắn ông sẽ rất nhớ cô con dâu xinh đẹp của mình, nhìn con bé lúc nào cũng rất nổi bật… đôi chân dài trắng muốt kia không biết đến bao giờ ông mới được sờ và ngửi mùi thơm từ cơ thể đó đây…

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thu-tinh-2/

Một tuần sau, mọi thứ trở lại bình thường, Minh ngồi trên công ty cắn cây bút, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, từ khi đi khám bác sĩ về, anh vẫn luôn phân vân và suy nghĩ về việc đó, anh không làm tình với Thảo khá lâu rồi, mặc cho nhiều lúc nàng có ăn mặc sexy thế nào đi nữa, Minh phải nuốt cơn thèm vào bên trong, vì trước mắt anh là một khoái cảm còn cao hơn thế rất nhiều.

Thời gian này cũng là thời gian Thảo rụng trứng, cơ thể nàng nhạy cảm hơn bao giờ hết, rất nhiều lần nàng chỉ cần Minh làm tình với mình một lần thôi nhưng chẳng hiểu sao anh toàn từ chối, chả nhẽ phận nữ nhi lại phải chủ động vật chồng ra ư? Rất nhiều lần nàng phải chịu sự khó chịu nơi miệng âm đạo ngứa ngáy giày vò, không dưới ba lần nàng nghĩ đến bố chồng, nhưng rồi lại lắc đầu gạt qua một bên, nàng chỉ biết vùi đầu vào trong chăn nhắm mắt cố ngủ…

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thu-tinh-2/

Một tuần sau khi ông Vũ bay sang Thụy sĩ, ngày nào Thảo cũng lên thăm bác Phú bảo vệ, các hộ lý ở đây chăm sóc rất tốt cho bác Phú… chỉ có điều bác Phú bị hôn mê mất ba ngày nên thời gian nằm viện bị kéo dài hơn, mặc dù lúc này bác Phú đã cơ bản khỏe lại nhưng bác Phú vẫn phải nằm ở viện để theo dõi, còn hơn là về căn nhà kho cũ kỹ của bác, lại không có ai trông nom.

– Cộp cộp cộp…

Những sải chân dài bước trên hành lang tầng 5 bệnh viện, tay Thảo cầm một túi đồ và một ít hoa quả. Sáng nay nàng nhận được điện từ bệnh viện, cứ nghĩ bác Phú được ra viện nhưng nào ngờ bệnh viện báo trong Nam đang xảy ra một loại dịch bệnh lạ, các bác sĩ ở Hà Nội phải vào Nam tăng cường rất đông cho nên bệnh viện đang bị cắt giảm nhân sự ở các khoa, vì thế sẽ không còn hộ lý cá nhân nữa, cho dù Thảo có đề nghị tăng viện phí lên nhưng vẫn bị từ chối vì đây không phải vấn đề tiền bạc, mà do bệnh viện đang thiếu nhân sự trầm trọng… Bác Phú lại chưa được xuất viện, phía bệnh viện cho biết họ đã cố gắng hết sức, mong gia đình hết sức thông cảm và phải cử người trông nom cho bác, ít nhất là buổi đêm phải có người, còn giờ hành chính họ sẽ cho người theo dõi hộ… Thảo thờ dài nghĩ lại thương bác Phú, người thân thì chẳng có, lủi thủi một mình, hai tay thì vẫn đang bó bột, vì vậy nàng đã quyết định tối nay sẽ vào chăm sóc cho ân nhân của mình.

– Knock knock!!! Hihi cháu chào bác… – Thảo mở cửa, thấy ông Phú đang nằm xem ti vi, hai tay bó bột cứng đơ, trên đầu vẫn băng bó như xác ướp ai cập, trên mặt thì đỡ sưng hơn nhiều nhưng những vết bầm tím vẫn còn rất rõ.
– Thảo đấy à… hôm nay có việc hay sao mà chiều mới vào thế này! Khà khà!!! – Ông Phú cười nói, thấy Thảo ông Phú vui lắm, ngày nào con bé cũng vào chơi với ông, nên lúc nào cũng hóng Thảo như trẻ con hóng mẹ đi chợ về vậy.
– Cháu phải chuẩn bị một chút đồ… bởi vì… hihi… tối nay cháu sẽ ngủ ở đây!!! – Thảo nói ngập ngừng để cho ông Phú bất ngờ.

Nàng cười tươi ngồi xuống đệm, trong suy nghĩ của Thảo bác Phú lúc nào cũng như một người bạn của mình, nên việc vào đây ngủ cứ như được sang nhà con bé Linh ngủ thời còn học sinh vậy. Cảm giác của nàng như có một chút gì đó hào hứng và thoải mái khi vào đây, vì thời gian này suốt này nàng ở nhà, sau vụ đó nàng ít ra ngoài hẳn, việc đổ rác cũng là Minh làm, đi chợ cũng vậy, Thảo cũng thương chồng công việc vất vả, giờ lại phải làm thêm mấy chuyện lặt vặt. Chỉ chán mỗi việc, nàng cứ cảm thấy Minh lạnh nhạt, hơn hai tuần rồi Minh chưa làm tình với nàng, nên nhiều lúc ở nhà chán lắm, thà vào viện chơi với bác Phú còn vui hơn nhiều.

– Ngủ ở đây… Sao… sao cháu lại ngủ ở đây… – Ông Phú bất ngờ không thốt lên lời, ông nghĩ mình đang nghe nhầm.
– Không ai nói gì cho bác ạ, bệnh viện họ cử người vào trong nam chống dịch hết rồi bác ạ, đang có dịch bệnh lạ lắm… nên họ cắt cả hộ lý của bác đấy ạ, họ gọi điện cho cháu nói cần một người trông nom bác… hihi – Thảo ngồi giường bên cạnh nhún nhún cái đệm.
– Thật… thật không… vậy còn chồng cháu… Minh nó có cho cháu vào đây không… Hay là thôi, cháu về đi, bác ngủ một mình cũng được mà… – Ông Phú luống cuống nói, thực ra ông đang rất vui và hưng phấn kỳ lạ, ông không bao giờ nghĩ mình sẽ được ngủ cùng Thảo qua đêm trong một căn phòng.
– Bác yên tâm, cháu nói với anh Minh rồi, anh ấy cũng nói cháu nên làm như vậy, vì bác là ân nhân của cháu mà… – Thực ra, sáng nay nàng nói với Minh chuyện này, anh cũng có vẻ không đồng ý, nên Thảo với Minh đã có một chút tranh luận về việc bác Phú cứu mình nên mới ra nông nỗi như vậy, không những phải chăm sóc mà phải đối xử thật tốt với bác ấy nữa, Minh cũng đành miễn cưỡng đồng ý cho vợ đến viện ngủ qua đêm.
– Vậy ư… nhưng… có tiện không, nhìn bác thế này… – Ông Phú nhìn xuống đôi tay băng bó của mình, tuy rất sướng khi được Thảo chăm sóc nhưng ông cũng rất ngại nàng, một tiểu thư đài các như Thảo mà phải chăm sóc lão khọm già như mình, thật không xứng chút nào…
– Chính vì như thế này mới cần người chăm sóc chứ ạ, với lại bác sĩ nói bác vẫn cần theo dõi, bởi có vết thương trên đầu cũng khá nghiêm trọng đấy ạ… – Thảo vừa nói vừa đặt túi xách của mình sang giường bên cạnh, vì đây là phòng vip nên có hai giường, vốn để người nhà ngủ. Từ khi Thảo bước vào phòng, căn phòng tràn ngập mùi hương rất dễ chịu, khác hẳn với các phòng toàn mùi thuốc, mùi dụng cụ y tế làm ra một cái mùi chung mà người ta hay kinh hãi gọi là mùi bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thu-tinh-2/

19h00 tối, Minh bước vào nhà, căn nhà thật trống trải, anh bật điện lên, bình thường có Thảo ở nhà kiểu gì nàng cũng ra ôm mình một cái, cảm giác hơi hụt hẫng, Minh đi đến bàn ăn thấy có một tờ giấy… “đồ ăn em đã sơ chế sẵn, em để trong tủ lạnh, chỉ cần cho vào nồi chiên là ăn được luôn, anh nhớ phải ăn uống đầy đủ đó! Lêu lêu tối nay có người ngủ một mình! Hihi yêu anh!” Minh mỉm cười, đúng là vợ mình có khác, lúc nào cũng rất chu đáo và đáng yêu. Sáng nay Minh cũng hơi bất ngờ khi nghe Thảo nói tối sẽ vào viện ngủ trông bác Phú vì không còn ai chăm sóc, mới đầu Minh cũng không đồng ý, vì từ lúc lấy nhau đến giờ chưa bao giờ Thảo ngủ ở ngoài như thế này, việc này là ngoại lệ, cũng chỉ vì hành động trượng nghĩa của bác Phú bảo vệ khiến Minh cũng nể bác phần nào, và anh cũng hiểu tính vợ mình, là một cô gái tốt bụng và hiểu chuyện chắc chắn nàng sẽ rất lo lắng cho bác Phú khi không có ai chăm sóc…

Sáng nay khi từ chối Minh đã bị Thảo giáo huấn cho một trận, lần đầu anh bị nói là vong ân bội nghĩa… Nghĩ đến Minh lại mỉm cười, vợ mình thật đáng yêu, anh cũng không còn gì để từ chối việc này cả, đành phải để vợ ngủ qua đêm ở bệnh viện để chăm sóc ân nhân của mình. Minh ngồi phịch xuống sofa nhìn ra ngoài, tự nhiên anh nghĩ đến cảnh tối nay người vợ xinh đẹp của mình sẽ ngủ cùng phòng với bác Phú bảo vệ… Trời ạ… từ bao giờ lại thân với người ta đến vậy… tự dưng Minh cảm thấy hơi ghen với ông Phú, anh nghĩ nếu như mình mà có một cuộc đời như ông ấy chắc mình chẳng may mắn mà gặp một người như Thảo đâu… Mà… không biết nam nữ ở chung như vậy… lại chưa kể hơn hai tuần rồi chưa làm tình, liệu Thảo… Minh lại có những suy nghĩ quái đản, cơ thể anh lại hừng hực… Ngay sau đó anh lắc đầu gạt tất cả ý nghĩ bậy bạ đó ra… Vì anh chắc chắn vợ anh không phải là người như vậy, vợ anh là một người đức hạnh nên không thể tùy tiện làm việc linh tinh sau lưng mình được, với lại bác ấy già rồi thì làm được gì cơ chứ… ha ha chắc chắn là không… nhưng… nhỡ đâu vợ mình bị lợi dụng thì sao… hmm suy nghĩ quá nhiều rồi… thật tình…

Nhưng suy cho cùng thì khoảng thời gian trước mình đã không quan tâm cô ấy nhiều, liệu có phát sinh quan hệ nào đó không… Minh lại nghĩ đến cảnh ở phòng gym khi Thảo để cho bác Phú chạm vào eo mà không có phản ứng gì, điều mà trước nay chưa từng xảy ra với bất kể người khác giới nào… hmm… như nhà tâm lý học nổi tiếng đã từng nói, phụ nữ là một con sông cảm xúc tinh khiết không ngừng chảy, cho dù có thủy chung son sắc thế nào đi nữa mà ta hời hợt làm ngơ thì trước sau dòng sông đó thay đổi phương hướng không biết chừng. Cũng như dân gian có câu nước chảy đá mòn, cảm xúc của người phụ nữ cũng vậy, nếu như thân với ai đó đủ lâu, họ sẽ nảy sinh lòng trắc ẩn, trái tim sắt đá vốn chỉ có mình bạn dần dần cũng bị mai mòn theo năm tháng… Minh ôm mặt cười vì những suy nghĩ quái đản của mình, anh đang đối diện với biết bao suy nghĩ tiêu cực và biến thái lẫn lộn… Minh đành thở dài rồi đứng dậy vào phòng tắm… trong đầu anh cứ quanh quẩn chuyện vợ mình sẽ làm gì ở viện, rồi tối nay nàng có ngủ ngon hay không… hmm cứ nghĩ vợ ở cùng người đàn ông khác lại làm Minh cảm thấy hưng phấn kỳ lạ…

Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thu-tinh-2/

– Ha ha ha… sao người ta có thể làm được như vậy nhỉ? – Ông Phú và Thảo mỗi người một giường ngồi xem ti vi, cười nói vui vẻ, dường như hai bác cháu rất hợp nhau.
– Kỹ xảo đó bác ạ, bác tưởng thật ạ hihi, bác ngộ quá… – Thảo cười vì sự ngây ngô của ông Phú, nàng cảm thấy bác Phú thật thú vị, vì tầm tuổi này người ta đã quá chín về sự hiểu biết rồi, nhưng bác Phú thì không, cứ như một đứa trẻ con vậy. Thỉnh thoảng chán chán bác Phú lại ngâm thơ, hai bác cháu bàn luận về các nhà thơ nổi tiếng trên thế giới, riêng khoản này thì bác Phú rất giỏi, như kiểu thơ văn là một niềm đam mê đối với bác ấy vậy, chính vì thế nên cách nói chuyện của bác Phú rất nhã nhặn và dí dỏm.

Chương trước Chương tiếp