Tột đỉnh giàu sang

Chương 136



Phần 136: SƯ CÔ THÍCH ĐÀM THOA

Bà Thu Cúc đến gặp sư trụ trì, kể lại chuyện mất ngủ thành bệnh của mẹ danh ca Tuyết Lan, nói rằng cứu một mạng người bằng xây bảy tòa phù đồ. Bà đại diện cho Hội Liên hiệp Phụ nữ thành phố, đề nghị sư trụ trì chuyển lời tới sư cô Thích Đàm Thoa, nhờ sư bố trí một bài thuyết giảng đặc biệt cho mẹ con Tuyết Lan.

Sư trụ trì đồng ý ngay.

Lời của sư trụ trì giống như mệnh lệnh của tổng bí thư, sư cô Thích Đàm Thoa không thể không nghe theo.

Bình được tin, vô cùng mừng rỡ.

Sáng sớm hôm sau gã đã đến tìm sư. Sư cô tu tập tại chùa Tam Mụ là chùa nằm ở khu vực ngoại thành bên dưới chân của một ngọn núi. Tịnh xá của sư cô nằm sâu bên trong núi, đi bộ hết gần nửa tiếng mới đến nơi.

Tịnh xá cực kỳ thanh tịnh. Xung quanh là núi non hiểm trở, cây cối um tùm, tựa như thâm sơn cùng cốc. Trời đang nắng mà chỗ này mát mẻ dễ chịu vô cùng.

Sư có danh tiếng lớn, lại là nữ giới nên được ưu ái hơn các sư khác. Sư trụ trì bố trí cho sư ở khu vực sâu nhất, tách biệt với các tịnh xá khác, cho phép sư sinh hoạt theo lối riêng, tập trung vào việc tu hành.

Sư thông minh từ bé, lại có căn tính phật pháp, kinh kệ nào cũng đã nghiên cứu qua, nắm được hầu hết các luận điểm chủ chốt xưa nay.

Sư là người duy nhất trong chùa và có lẽ ở cả miền Bắc tinh thông Phạn ngữ, Hoa ngữ, Anh ngữ. Sư có thể đàm đạo phật học với các nhà sư của Trung Quốc bằng tiếng Trung mỗi lần có sự kiện giao lưu tôn giáo. Danh tiếng của sư vì thế mà nổi như cồn.

Lúc gặp sư, Bình tưởng nhầm người nên dụi mắt mấy lần.

Sư quá xinh đẹp, cho dù đã cạo trọc đầu và mặc áo nâu sồng mà vẫn tỏa ra sức quyến rũ khó cưỡng.

Gã chợt hiểu tại sao sư trụ trì phải cho sư sống nơi hẻo lánh như vậy. Nhìn sư thế này, làm sao mà tu nổi?

Gã liếc xuống ngực sư, thấy hơi cộm lên, nghĩ thầm chi tiết này cũng không kết luận được gì vì chiếc áo rất rộng. Áo rộng mà vẫn cộm được thì ngực sư không phải tầm thường.

Làn da của sư trắng trẻo, hơi có sắc xanh, hậu quả của việc phải sống quanh năm nơi núi non ẩm ướt, lạnh lẽo, chỉ ăn mỗi rau đậu, nhưng làn da tuy xanh mà cực kỳ mềm mại, mịn màng. Bàn tay, cổ và da mặt là những nơi quan sát được màu da đều đồng nhất, không có mụn, không có sẹo, những điều này là mơ ước của bao cô gái.

Sư ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, ánh mắt nhìn Bình hơi rung động.

Cuộc đời sư gặp rất ít người, những người từng gặp đều không bằng một phần mười so với chàng trai này.

Bình đẹp trai, cao lớn. Gương mặt cực thông minh, phong thái hiên ngang, ánh mắt như phát ra tia sáng.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều bỗng thấy lúng túng không biết nên nói gì.

Cuối cùng Bình lên tiếng trước:

– Cảm ơn sư cô đã dành thời gian cho tôi ngày hôm nay. Sư cô mở lòng từ bi, chịu thuyết giảng chữa chứng mất ngủ cho người vô tội, tấm lòng nhân ái ấy thật không ai sánh bằng.

Sư cô điềm đạm trả lời:

– Phật pháp vô biên. Người biết nghe lời Phật dạy tất hưởng phước cho đến đời con cháu. Thành tâm kính phật, gặp nạn hóa lành, biến nguy thành an. Nếu bạn của thí chủ có may mắn khỏi chứng mất ngủ thì đó cũng không phải là công của sư cô. Xin đừng bận tâm.
– Được gặp sư cô là may mắn của Bình. Hẳn tổ tiên đã phải tích đức mấy đời mới có cơ duyên này.
– Gặp nhau là duyên, không gặp cũng là duyên. Hiểu được đạo lý ấy sẽ ngộ.
– Bình chỉ biết rằng vừa nhìn thấy sư trong lòng đã rộn ràng, cảm thấy những phiền não trước đây đều đáng giá, những thử thách trước mặt đều có thể vượt qua, những khó khăn đều biến thành nhỏ bé. Đó là gì?

Sư cúi đầu, mặt hơi đỏ.

Xa xa vẳng đến tiếng chuông chùa. Trong tịnh xá ngoài sư cô còn có một nữ hài phục dịch.

Bình liếc nhìn Vân Anh. Cô hiểu ý, liền nhờ nữ hài dẫn đi xem phong cảnh.

Trong tịnh xá chỉ còn là Bình và sư cô.

Bình dịch bồ đoàn lên phía trước một ít, nói:

– Bình sống nơi xô bồ, những tưởng mục đích của đời mình là lạc thú nhân gian, hôm nay đến đây gặp sư mới biết mọi ham muốn của mình từ trước đến nay đều vô nghĩa, chỉ mong từ giờ được ở đây cạo đầu làm chú tiểu, ngày ngày được nhìn thấy bóng dáng của sư cô lướt qua cánh cửa là hạnh phúc lắm rồi.

Sư cô nói nhỏ:

– Tịnh xá không nhận nam giới. Xin thí chủ trở về.

Bình lại dịch lên phía trước thêm nửa mét nữa. Hai người đã ở rất gần nhau. Bình có thể nghe thấy tiếng thở hỗn loạn của sư.

– Bình được sư trụ trì yêu thương, nói gì cũng nghe. Nếu Bình tỏ ý muốn xuất gia chắc chắn sư trụ trì sẽ đồng ý. Bình nguyện bỏ hết tài sản, tiền bạc, danh vọng nơi trần thế để được hầu hạ cho sư cô nơi tịnh xá này. Đó là ước muốn lớn nhất đời Bình.
– Điều đó không thể chấp nhận được.
– Cứ như thế này ra về tất Bình ôm mối tương tư mà chết. Như vậy là lòng sư từ bi mà hành động lại vô tình tạo ra ác nghiệp. Sư bằng lòng để Bình chết trong đau khổ ư? Sư nỡ lòng nhìn thấy người chết mà không cứu ư? Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa phù đồ, chỉ cần sư đáp ứng thì tất Đức Phật cũng hài lòng mà ban khen.

Sư cô thở hổn hển, nói:

– Đó không phải là lời Phật dạy.
– Cứu người là việc đại thiện. Đức Phật năm xưa còn tự lóc thịt cánh tay mình cho chim đại bàng ăn để cứu chim bồ câu. Nay sư cô sao không thể mở lượng hải hà cứu cho một trái tim đang vì sư mà loạn nhịp?

Trên đường đến đây, Bình đã nhờ Thu Cúc tư vấn cách nói chuyện, rốt cuộc mở miệng ra toàn điển ngữ Phật giáo. Sư cô Thích Đàm Thoa đang trong cơn mê loạn, không biết đối đáp thế nào cho phải.

Chương trước Chương tiếp