Tột đỉnh giàu sang
Chương 46
Sau khi mua cổ phiếu, ngày nào Bình cũng theo dõi thông tin về Kim Hậu.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Sau một tuần, Kim Hậu vẫn tiếp tục ngồi tù, giá cổ phiếu của công ty cũng giảm xuống còn bốn nghìn đồng một cổ phiếu. Thông tin hủy niêm yết xuất hiện ngày càng dồn dập.
Bình lo lắng muốn phát điên.
Bà Thảo bắt đầu hỏi nó về chiếc xe làm Bình không biết phải trả lời thế nào.
Nếu ông Thành lừa dối nó, hoặc thông tin của ông ta là sai lầm, thì cuộc đời nó chấm dứt tại đây.
Thật không ngờ những con người cứ tỏ ra thần bí, cao cao tại thượng như ông Thành hóa ra cũng chỉ là dạng ăn hơi nồi chõ. Thật là đồ khốn nạn, thật là đồ mất dạy.
Bình chửi ông Thành từ sáng đến đêm. Nó trút nỗi tức giận lên người bà Thảo khiến cho bà quằn quại vì sung sướng.
Sang đến ngày thứ tám, toàn bộ hệ thống báo chí bất ngờ đưa lên trang nhất tin bà Kim Hậu được trả tự do.
Cơ quan điều tra kết luận rằng bà Kim Hậu có sai phạm, nhưng không cố ý và không gây hậu quả nghiêm trọng.
Công ty Kim Hậu cũng lấy lại quyền hoạt động kinh doanh như bình thường.
Đọc tin này, Bình rú lên vì xúc động.
Giá cổ phiếu của công ty Kim Hậu tăng kịch trần, từ bốn nghìn lên thành mười nghìn, rồi hai mươi nghìn, ba mươi nghìn, cuối cùng chốt lại ở mức ba mươi hai nghìn đồng một cổ phiếu.
Tài khoản mà Vân Anh đứng tên lúc này đã đạt giá trị khủng khiếp là ba tỷ hai trăm ba mươi hai triệu đồng. Hai người thu được khoản lợi nhuận đáng kinh ngạc là hai tỷ năm trăm hai mươi hai triệu đồng.
Chỉ trong tám ngày Bình đã thu về số tiền bằng người lao động phổ thông làm quần quật trong hai mươi năm.
Rốt cuộc nó đã hiểu được sức mạnh của thông tin, hiểu được sức hấp dẫn của tiền bạc. Không phải là công sức bỏ ra bao nhiêu, mà là bỏ vào đâu và bỏ ra như thế nào.
Nó đến gặp ông Đức, thông báo cho ông biết về thành quả của nó.
Ông Đức tỏ thái độ vui vẻ:
– Cháu khá lắm, vượt cả sự kỳ vọng của ông. Ông cứ nghĩ cháu sẽ chỉ dám ném vào đó năm mươi triệu đồng.
Bình nghĩ thầm hóa ra người có lý trí sẽ làm như Vân Anh, còn nó thì là một con bạc khát nước.
– Bây giờ cháu nên làm gì ạ?
– Bán hết đi.
– Bán hết luôn ạ?
– Ừ, vì công ty này hết tiềm năng phát triển rồi. Có giữ cổ phiếu lại giá nó cũng không tăng lên được nữa. Hãy dùng số tiền đó đầu tư vào công ty khác.
– Theo ông cháu nên đầu tư vào đâu?
– Dài hạn là Thiên Hạ, nhưng chờ đến khi Thiên Hạ tăng giá thì hãy còn lâu lắm, có thể một năm không chừng. Nếu cháu muốn sinh lời ngay thì hãy đầu tư vào Vĩnh Lộc.
Bình tròn mắt hỏi:
– Vĩnh Lộc? Chẳng phải ông đang tìm cách quật chết nó hay sao? Cháu đầu tư vào một công ty sắp chết làm gì cơ chứ?
– Ha ha, trên đời này làm gì có chuyện phân chia thù bạn một cách triệt để như vậy. Ta muốn dìm chết Vĩnh Lộc nhưng vẫn đang đầu tư vào Vĩnh Lộc đây. Cổ phiếu Vĩnh Lộc đang vào sóng. Từ nay đến đại hội nó sẽ còn tăng mạnh nữa. Lý do là bởi hai mảng trụ cột của nó là bất động sản và bán lẻ đều tăng trưởng rất tốt. Tội gì chúng ta không tận dụng cơ hội này? Nhưng đừng có tham, cần phải biết rút chân ra khỏi vũng lầy kịp lúc, nếu không thì vũng lầy sẽ nuốt chửng cháu đấy.
– Khi nào thì cháu cần rút ra ạ?
– Khi có kết quả bỏ phiếu. Một trong hai người sẽ lên. Một người sẽ mang lại vinh quang bất tận cho Vĩnh Lộc còn người kia sẽ hủy diệt nó. Cháu đã biết ai là ai chưa?
Bình gật đầu.
Một tuần qua nó đã dành nhiều thời gian để tìm hiểu về chính trường. Bây giờ nó không còn ngáo ngơ như trước nữa.
– Cháu khá lắm.
Ông Đức cười lớn.
Ngoài cửa có tiếng lao xao. Bích Thủy và con gái là Lan Phương bước vào. Thấy Bình, ánh mắt của Bích Thủy sáng rực lên.
Lan Phương bước đến chỗ ông, lúc đi qua trước mặt Bình, dường như má cô hơi đỏ.
Cô chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy.
Chiếc váy đỏ của Lan Phương chạm vào chân Bình. Tim của nó đập loạn.
Ông Đức hỏi:
– Thật trùng hợp. Sao hai mẹ con lại đến đây thăm ông?
– Lan Phương được nghỉ học, nhớ ông nên đòi qua đây chơi ạ.
– Cháu Phương thương ông như vậy, còn niềm vui nào bằng.
Phương ngồi hỏi chuyện ông Đức, trong khi Bích Thủy nhìn Bình không chớp. Cô nói dỗi:
– Sao anh không đến tìm em?
Lan Phương nghe vậy, vội quay ra hỏi:
– Sao mẹ gọi anh này bằng anh? Anh ấy còn trẻ mà, chắc hơn con mấy tuổi thôi.
Bích Thủy lúng túng không biết trả lời thế nào. Ông Đức phải biện bạch hộ:
– Là do mẹ cháu và anh Bình đây có quan hệ công việc thôi. Hai người cần nói gì cứ vào phòng ông mà trao đổi. Phương ở lại chơi với ông là được.
Bích Thủy đứng dậy, sang phòng bên cạnh. Bình cũng mặt dầy đi theo.
Vào phòng, Bích Thủy lập tức đóng cửa lại rồi nhảy vào người Bình giống như người chết đói.
Bình ôm lấy cô, hôn từ đầu đến chân. Nó nhanh chóng cởi quần áo của Bích Thủy ra. Cơ thể cô mũm mĩm, các vòng không phân chia rõ ràng nhưng được cái da trắng, mát dịu và cực kỳ mềm mại.
Bình mân mê cơ thể cô, vừa hôn vừa nghĩ đến Lan Phương ở phòng ngoài.
Lan Phương là con gái của Bích Thủy, gương mặt có nét giống mẹ nhưng chi tiết nào cũng đẹp hơn mẹ cả trăm lần.
Bích Thủy cao mét sáu, Lan Phương cao mét bảy hai, người gầy, nuột nà. Ngực vẫn hơi nhỏ, nhưng sau này chắc sẽ nở nang.
Đặc biệt là cái mông của con bé, chỉ nhìn thoáng qua đã không chịu được rồi.
Bình bỏ qua giai đoạn mơn trớn, nhét thẳng chim vào người Bích Thủy và địt cô một cách dữ dội.
Người đàn bà bốn mươi tuổi quằn quại trong nỗi sung sướng, không biết rằng Bình hưng phấn như vậy không phải vì cô ta, mà vì đứa con gái tuyệt sắc giai nhân của cô ta ngoài kia.
Bích Thủy ưỡn bướm lên, cố gắng không bỏ sót một giọt khoái lạc nào. Những cú thúc của Bình làm rung chuyển từng tế bào trong con người cô, giải phóng niềm khao khát tích tụ trong cơ thể bao ngày qua, mở đường cho dòng lạc thú tràn ngập cơ thể tựa như thác lũ.
Bình ghé sát tai cô nàng, hỏi:
– Em có thích không?
– Có, em thích lắm. – Bích Thủy hổn hển đáp.
– Vậy nói bậy đi. Nói to lên cho anh nghe.
– Em thích quá, em thích quá anh ơi. Mạnh nữa lên anh ơi. Địt em đi anh ơi.
– Anh muốn địt em và con gái em.
– Gì cơ ạ?
– Em không nghe thấy à? Anh muốn địt cả em và con gái em. Anh thích con bé.
Bích Thủy lạc giọng. Cô nói ngắt quãng giữa những cú thúc như trời giáng của Bình.
– Anh thích con bé ạ?
Đó là một khởi đầu tốt, thậm chí là một khởi đầu hoàn hảo. Bình nhủ thầm như vậy.
Người phụ nữ này không giãy lên tức giận, cũng không bày tỏ sự phản đối mà chỉ hỏi lại như để xác nhận.
Bản tính của cô ta là sẵn sàng chiều theo ý muốn của người mạnh hơn, cho dù điều đó có vẻ dâm loạn và khó chấp nhận thế nào đi nữa.
Nhận ra rằng mình thực sự có cơ hội thành công, giọng nói của Bình trở nên run rẩy:
– Đúng vậy. Anh thích nó. Anh muốn em tạo điều kiện cho anh ngủ với con gái em. Khi ấy anh sẽ yêu chiều cả hai mẹ con em.
– Em không thể ép buộc Lan Phương.
– Em không nhìn thấy cách nó nhìn anh ư? Nó thích anh đấy. Chỉ cần em tạo điều kiện cho bọn anh gần nhau thì anh nhất định sẽ chinh phục được nó.
– Nhưng còn bố em thì sao? Em sợ bố em biết chuyện sẽ tức giận.
– Vậy thì em lại càng chẳng hiểu gì cả. Bố em đã yêu cầu anh lo cho con cháu của ông ta, anh có nghĩa vụ đảm bảo cuộc sống hạnh phúc cho em, Bích Ngọc và Lan Phương, còn hạnh phúc theo kiểu gì thì ông ấy không quan tâm. Ông ấy thuộc về một tầng lớp đặc biệt với những suy nghĩ đặc biệt. Nếu ông ta không như vậy thì đã không bảo chúng ta sang đây địt nhau.
Bích Thủy nghe xuôi xuôi.
Thực ra cô ta chẳng nghĩ được gì nên hồn vì vào lúc này cô đang suy nghĩ bằng âm đạo mất rồi.
Con cặc to lớn của Bình choán hết bên trong cơ thể của cô ta, khiến cô ta chỉ muốn cảm giác này kéo dài vô tận.