Tột đỉnh giàu sang
Chương 47
Bình không phải là người khắt khe về sắc đẹp của phụ nữ. Ngược lại, nó khá dễ tính và có xu hướng đánh giá cao vẻ đẹp của đối phương qua mỗi lần gặp nhau.
Nó từng cho rằng Lan béo có sắc đẹp tương đương với đàn ông, nghĩa là không thể chấp nhận được, nhưng bây giờ nó lại rất dễ hưng phấn khi nhìn thấy bộ ngực và cặp mông lớn của bà ta.
Với Bích Thủy cũng vậy.
Trong lần đầu tiên gặp nhau, Bình chỉ cảm thấy hưng phấn vì được địt một con mồi mới, hơn nữa còn là một cặp chị em, chi tiết luôn làm cho niềm cảm hứng trong cơ thể nó dâng trào.
Nhưng lần này, nó lại có sở thích chiêm ngưỡng cơ thể của Bích Thủy.
Bỗng nhiên nó thấy người phụ nữ này khá dễ thương.
Cô ta giống như một đứa trẻ trong cơ thể đàn bà, từ lời ăn tiếng nói đến lúc cực khoái cũng đều có nét gì đó thơ dại.
Bầu ngực của cô ta lớn, hơi có dấu hiệu chảy xệ nhưng được bù lại bởi sự múp máp, cầm bóp rất sướng tay.
Lồn của cô rất nhiều lông. Bình thích được cọ bộ phận sinh dục của mình vào bẹn của Bích Thủy, trải nghiệm cảm giác ram ráp.
Điểm thú vị nhất trên người Bích Thủy là kích thước cái bướm của cô. Nó khá rộng và do vậy rất phù hợp với con chim của Bình.
Bích Thủy từng nói rằng con chim của Trung “Đĩ” như cái kẹo mút dở. Quả thật kích thước con chim của Trung quá nhỏ so với cái bướm của Bích Thủy nên khi nhét vào có cảm giác chuột ngoáy lọ mỡ.
Trước khi gặp Bình, Bích Thủy chưa từng đạt được sự cực khoái, cô cũng thường xuyên khóc rấm rứt trong nhà tắm vì nhu cầu cao mà không được giải quyết.
Vốn là một người đàn bà thụ động và lành tính, cô ta không nghĩ đến việc dùng tay thủ dâm, hoặc mua các đồ chơi tình dục về để tự phục vụ.
Mãi đến khi gặp Bình, cô mới thực sự được trở thành đàn bà.
Nhu cầu thầm kín tích tụ trong cơ thể bao năm đã khiến cô sớm gục ngã như một cái cây con trước giông bão. Bây giờ thì cái cây ấy đang được tưới tắm bằng con chim khổng lồ đang cắm sâu vào lỗ lồn của cô.
Bình cảm thấy nếu chỉ tách riêng bộ phận sinh dục ra mà nói thì nó với Bích Thủy có sự hòa hợp hơn cả.
Nó không có cảm giác gò bó khi địt cô như với những người khác. Nó thoải mái giộng hết sức vào trong bướm của cô và sau đó lại rút ra giộng tiếp, càng giộng mạnh cô càng cảm thấy khoái cảm.
Bích Thủy hiểu rằng người như Bình là của hiếm, chắc cả đời không gặp được người thứ hai, phải cố hết sức để giữ nó bên mình bằng mọi giá.
Cô muốn đáp ứng mọi nguyện vọng của nó, dùng cơ thể của cô và của con cô để làm cho nó thỏa mãn, hy vọng điều ấy sẽ giúp nó chịu ở lại với cô và làm tình với cô một cách thường xuyên.
Mãi đến khi Bích Thủy đạt cực khoái lần thứ ba liên tiếp Bình mới dừng lại.
Hai người vừa mặc quần áo, vừa hôn hít nhau. Lúc họ bước ra, Lan Phương đang hết sức tức giận.
– Mẹ làm gì với anh ấy bên trong phòng vậy?
Bích Thủy xấu hổ đáp:
– Mẹ và chú bàn việc.
– Việc gì, con nghe thấy những tiếng động lạ.
– Tiếng động gì?
Lan Phương đỏ bừng mặt, không đáp.
– Chúng ta về thôi.
– Con không về đâu. Mẹ về đi. Con ở đây với ông.
Bích Thủy bối rối. Bình liền nói:
– Lan Phương ở lại đây chắc chắn ông rất vui nhưng sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của ông.
– Em chơi một mình, ảnh hưởng gì đâu?
– Ông em bận bịu nhiều việc, lại có lối sinh hoạt riêng, em ở đây ông sẽ phải thay đổi sinh hoạt để chiều em. Nếu em không muốn về cùng mẹ thì anh có xe máy, anh sẽ chở em về.
– Là cái xe ở ngoài ấy ạ.
– Ừ, là nó đấy.
Lan Phương lộ vẻ háo hức. Cô lấm lét nhìn mẹ, nhìn ông, hơi ngạc nhiên khi cả hai người đều không phản đối.
Bích Thủy vun vào:
– Con với anh Bình đi đi.
– Mẹ cho phép ạ?
– Ừ, con đi với anh Bình, mẹ rất yên tâm.
Khi Bích Thủy nói câu ấy, cô cảm giác như mình đang phản bội con gái ruột. Cô biết điều gì sẽ xảy ra khi để Lan Phương đi với Bình, nhưng cô tự an ủi rằng nhất định Lan Phương sẽ thích thú, và Bình sẽ chiều chuộng con gái cô theo cái cách mà không đứa con trai nào khác có thể làm được.
Ông Đức nói một cách đơn giản:
– Lan Phương là báu vật của nhà ta. Nếu cậu làm nó khóc, tôi có thể đảm bảo rằng cuộc đời cậu sẽ kết thúc trong nhà tù.
Bình hơi sợ, vội đáp:
– Cháu hiểu. Cháu nhất định không làm cho em ấy khóc.
– Vậy thì đi đi. Gia đình tôi giao cả cho cậu đấy.
Lan Phương theo Bình bước ra khỏi cửa.
Bình trèo lên chiếc xe Kawasaki Z1000, cơ thể của nó cao lớn nên rất vừa vặn với chiếc xe.
Lan Phương hỏi:
– Anh có mũ bảo hiểm không?
– Không. Nhưng cần gì?
– Nhỡ công an bắt thì sao?
– Thế thì anh sẽ hỏi anh có biết ông ngoại cô này là ai không?
Lan Phương cười to trước câu pha trò ấy.
Cô trèo lên xe nó, tấm lưng ong dựng thẳng như bức tường.
Bình rú ga cho chiếc xe vọt đi, Lan Phương bị giật mình, vội ôm chặt lấy người nó.
Chiếc xe luồn lách qua những con phố đông đúc, tiếng nổ ga ầm ĩ làm bao người quay lại nhìn với vẻ mặt khó chịu.
Bình chẳng hề quan tâm mà càng nẹt pô to hơn.
Sau một lúc vòng vèo, chiếc xe ra được đường lớn rộng rãi, từ đây Bình bắt đầu phóng hết tốc lực.
Gió thổi vù vù bên tai Lan Phương, cô càng nép sát vào người hắn, ôm chặt không dám buông.
Hoàn cảnh sinh ra thái độ, thái độ sinh ra tình cảm, cậu ấy rất đúng trong trường hợp này.
Vốn Lan Phương và Bình là những người xa lạ, nhưng trên chiếc xe này họ là những người cùng hội cùng thuyền. Mọi rào cản dường như đều tan biến. Lan Phương cảm tưởng như chàng trai này mới gặp đã quen thân từ lâu.