Tột đỉnh giàu sang
Chương 69
Không gian quán pub nhẹ nhàng, các bàn cách xa nhau, mang lại cảm giác riêng tư và thoải mái.
Hai người chạm li.
Bà Hằng hỏi:
– Rượu thế nào?
Bình mỉm cười đáp:
– Rất ngon. Uống dễ chịu lắm.
– Rượu pha ở đây ngon nhất đất Hà Nội này rồi đó.
– Em cũng nghĩ vậy.
– Bình này, về bản hợp đồng bảo trợ truyền thông. Chú Đức từng nói sẽ ký hợp đồng một trăm tỷ trong năm năm, nhưng đấy mới là hứa miệng thôi. Em lên làm chủ tịch rồi, chắc sớm xúc tiến với bên chị chứ hả?
Bình gật đầu:
– Dĩ nhiên. Chuyện đó còn phải hỏi sao?
Bà Hằng thở phào nhẹ nhõm.
Bản hợp đồng truyền thông này thuộc hàng lớn nhất trong giới, sẽ mang đến khoản thu nhập đáng kể cho tờ báo, dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ.
Bình bây giờ là khách VIP nhất của tờ báo, ngay cả tổng biên tập cũng phải tìm mọi cách lấy lòng nó.
– Chị sợ em quên.
– Em không quên đâu. Chỉ chưa có thời gian triển khai thôi. Đây có phải là lý do chị mời em đi buổi tối nay không?
– Cơ bản là vậy, nhưng chị cũng muốn gặp em để chúng ta thêm hiểu nhau nữa.
– Chị muốn tìm hiểu thêm gì về em?
– Nhiều thứ. Em còn mới quá, lạ quá, mọi người ai cũng tò mò.
Bình nhún vai:
– Em là một đứa nhà nghèo thất học. Nếu đó là điều chị muốn biết.
Bà Thảo cười phá lên:
– Chắc em đùa.
Bình lắc đầu, nói với vẻ nghiêm túc:
– Không đùa chút nào. Em mới học hết lớp bảy thôi.
Nói rồi Bình kể cho bà Hằng nghe về cuộc đời gã, đương nhiên giấu tiệt những mối quan hệ cá nhân phức tạp.
Bà Hằng thốt lên kinh ngạc:
– Chị thật không ngờ. Chị cứ nghĩ em đi du học nước ngoài về, ai dè… Vậy em với chú Đức quan hệ như thế nào? Hai người có họ hàng gì không?
– Không. Ông Đức thấy em thông minh, nhanh nhẹn, chăm chỉ nên thương tình chỉ bảo công việc kinh doanh mà thôi. Em với ông không có mối quan hệ gì cả.
Tiết lộ này lại càng nằm ngoài sự tưởng tượng của bà Hằng khiến cho bà cảm thán mãi không thôi.
Hai người nói chuyện với nhau thật hợp ý. Thời gian trôi nhanh. Chẳng mấy chốc hai người đã uống đến cốc thứ tư.
Bà Hằng uống rượu thành quen, tửu lượng so với cánh đàn ông không hề thua kém, nhưng không hiểu sao hôm nay lại dễ say đến vậy. Có lẽ thứ làm cho bà say không phải là rượu mà là chàng trai trẻ này. Bà chợt nhận ra rằng từ lúc nào mà hai người đã ngồi rất gần nhau, vai bà kề sát ngực gã, đùi bà cọ vào đùi gã. Bà xấu hổ quá, định kéo ghé lùi ra vài phân, nhưng Bình đã vòng tay qua vai giữ bà lại.
Gã chẳng cần nói gì, vì đôi mắt đã nói thay mọi điều.
Không gian ngập tràn khói thuốc. Khách hàng trong quán mỗi người mỗi câu chuyện, chẳng ai quan tâm đến ai.
Gã cúi xuống, hỏi nhỏ. Hơi thở ấm nóng phả lên gáy bà:
– Mấy giờ phải về?
Bà Hằng run bắn:
– Mấy giờ cũng được.
– Chồng không thắc mắc sao?
– Chồng đi công tác rồi. Con tự lo được.
– Đến đây bằng gì?
– Taxi. Biết sẽ uống rượu nên không dám lái xe.
Bình mỉm cười. Gã gọi nhân viên phục vụ bàn đến, yêu cầu tính tiền.
Suốt quãng thời gian đó cả hai người đều im lặng. Bà Hằng biết điều gì sẽ xảy ra, cảm xúc thật hỗn loạn. Một mặt bà cảm thấy sợ hãi, mặt khác lại mong chờ. Buổi tối nay tuyệt vời quá, bà không muốn nó kết thúc như những buổi tối khác.
Tính tiền rồi, Bình khoác vai bà bước ra khỏi quán. Gã bắt một chiếc taxi, yêu cầu chở đến khách sạn năm sao gần đó.
Nhân viên lễ tân hỏi gã muốn lấy phòng nào. Gã chọn phòng tổng thống là phòng sang nhất, đắt nhất và cũng là cao cấp nhất của khách sạn, từ cửa sổ có thể nhìn ra quang cảnh thành phố đã lên đèn.
Hai người đi thang máy lên tầng ba mươi lăm để vào phòng.
Căn phòng rộng hơn nó tưởng. Giường ngủ cực lớn, trải ga trắng muốt. Thảm màu xám trắng, in cảnh mây mù, chính giữa có hình con rồng đang đuổi theo trái cầu lửa màu đỏ trông hết sức nổi bật.
Bình bước đến chỗ cửa sổ, kéo rèm cửa lại. Hai người nhìn nhau trong vài giây.
Gã cởi quần áo ra, để lộ cơ thể nam giới tuyệt mỹ.
Bà Hằng trừng mắt ra nhìn, tim như ngừng đập.
Con chim của gã lớn quá, bà bất giác cảm thấy e sợ.
Gã bước đến, dương vật theo quá trình di chuyển mà lắc lư. Cơ thể của gã trông thật cường tráng và quyến rũ. Bà Hằng buông tay cho chiếc túi rơi xuống sàn nhà. Gã chồm đến ôm siết lấy bà, hôn cuồng nhiệt lên môi, lên cổ, lên mặt.
Bà Hằng với tay tắt bóng đèn. Căn phòng chìm trong bóng tối. Bây giờ thì không gì có thể ngăn bà lại nữa.
Rất nhanh, Bình đã cởi được quần áo của bà ra. Về mặt này nó thật kinh nghiệm và khéo léo, tựa như nó đã tập luyện với bộ quần áo này nhiều lần. Chỉ trong thoáng chốc người bà đã trần truồng.
Cái miệng tham lam của gã di chuyển xuống phần ngực. Đôi tay khỏe mạnh của gã bế bổng bà lên, chân không chạm đất. Bà dùng chân quặp lấy phần hông của gã, đầu ngửa ra đằng sau để gã mút đầu ti của bà dễ dàng hơn.
Mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên. Từ năm bốn mươi tuổi bà Hằng đã mường tượng ra các tư thế tình dục khác lạ nhưng không dám nói với chồng, sợ bị chê là dâm loạn. Bây giờ bà đem nó ra áp dụng, thật không ngờ lại mang đến khoái cảm ghê gớm như vậy.
Nguyên nhân có lẽ vì Bình quá hiểu phụ nữ lẫn cơ thể nữ giới nên gã nhìn thấu được mọi khao khát của bà và có cách để biến khao khát đó thành sự thật. Gã đọc nỗi lòng thầm kín của bà như đọc một quyển sách. Mà đây mới là lần đầu tiên hai người làm tình với nhau.
Bà Hằng chợt hiểu ra rằng mình không có bất kỳ cơ hội nào phản kháng lại gã. Gã là một thợ săn gái bậc thầy. Từ lúc bà bước chân vào quán pub là bà đã dâng hiến cơ thể mình cho gã rồi, chỉ là lúc đó bà chưa ý thức được tình thế mà thôi.
Bình quăng mạnh bà xuống giường. Cú đập ấy khiến cơ thể bà bật tung lên rồi lại rơi xuống. Nó biết rằng bà thích kiểu mạnh bạo này. Bà không phải là tuýp phụ nữ e thẹn. Bà thích một người tình có thể thỏa mãn được nỗi thèm khát đã tích tụ trong cơ thể suốt quãng thời gian dài.
Nó túm tóc bà, nhét chim vào mồm.
– Em mút cho anh nhé.
Bà Hằng chưa từng mút chim cho ai bao giờ. Việc này đến quá đột ngột, bà vừa mới há mồm ra con chim đã chui sâu vào trong cổ họng, và sau đó là những cú rút ra rút vào thật mãnh liệt khiến bà không kịp thở.
Bà đập tay vào đùi gã, ra hiệu cho gã làm chậm lại. Bình rút chim ra khỏi miệng bà. Gã ôm lấy cơ thể nõn nà của bà, hôn thật say đắm lên môi.
Từ đầu cuộc tình đến giờ gã đều nắm thế chủ động tuyệt đối, bắt bà phải chạy theo. Bà Hằng đắm chìm trong khoái lạc, đầu óc mụ mị không còn biết gì nữa.