Tột đỉnh giàu sang
Chương 68
Trung cao có mét sáu ba, Bình cao mét tám lăm, chênh lệch tuổi tác giữa hai người lớn như thế nào thì chênh lệch chiều cao cũng lớn như vậy.
Sức vóc của Bình hoàn toàn áp chế hắn, chưa kể gã còn đang là người đang nắm chuôi dao nên thái độ cực kỳ tự tin.
Bình đặt vấn đề trước:
– Ông Trung, ông biết tại sao tôi lại tấn công ông. Nhưng ông chưa biết tôi có thể làm những gì để hủy hoại cuộc đời ông. Tôi có trong tay các đoạn trao đổi tin nhắn của ông với các nam nghệ sĩ, những câu đùa tục tĩu về tình dục và bộ phận sinh dục, những lần ông bình luận về kích thước con chim của họ và việc làm tình với họ khiến ông sung sướng ra sao. Ông còn tổ chức các cuộc làm tình tập thể và ông thậm chí còn ép họ sử dụng ma túy. Có hàng tá video về những bữa tiệc như vậy. Tội danh của ông nhiều như sao trên trời, bất kỳ tội nào cũng có thể khiến ông đi tù nhiều năm.
Sắc mặt của Trung đờ đẫn, không nói được nào.
– Ông hẳn đang nghĩ về việc tố cáo ngược lại chúng tôi. Nhưng ông nghĩ rằng liệu trên đời này có còn ai tin ông không hay người ta chỉ càng thêm tởm lợm về nhân cách của ông? Ông không có bất kỳ bằng chứng nào để hậu thuẫn cho tố cáo của mình. Đây là một cuộc đấu mà ông không có cửa thắng. Ông Trung, tôi sẽ cho ông cơ hội được rút lui. Nếu ông chấp nhận đề nghị của tôi thì Vnfastrain sẽ ngừng lên bài, việc tố cáo sẽ chấm dứt. Chúng tôi cũng sẽ đưa cho ông mười tỷ đồng coi như là tiền đền bù cho các thiệt hại mà ông phải gánh chịu.
– Mày muốn gì?
– Tôi muốn ông lập tức rút lui khỏi Thiên Phát và nhượng lại cho tôi toàn bộ cổ phần cũng như chức danh quản lý ở tập đoàn Thiên Phát. Bích Thủy sẽ đưa ông đơn ly hôn. Tôi muốn ông ký vào nó mà không đòi phân chia tài sản. Cuối cùng, tôi muốn ông quên đi những gì đã nhìn thấy vào ngày hôm đó. Nếu ông làm được tất cả những điều này thì coi như chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.
Mắt Trung đỏ quạch lên:
– Mày cướp trắng vợ tao, con gái tao, nhà tao, công ty của tao, và bây giờ mày bảo chúng ta không nợ nần gì nhau nữa?
Bình cười đáp:
– Đừng tỏ vẻ đạo đức nữa. Ông bị gay mà lại lừa Bích Thủy để cô ấy cưới ông, đám cưới này đã sai ngay từ đầu rồi. Cuộc đời của cô ấy đã bị ông hủy hoại, bây giờ tôi chỉ đòi lại công lý cho Bích Thủy mà thôi. Nhà cửa của ông, công ty của ông đều là do bố vợ ban cho, con gái ông có nuôi ngày nào đâu mà cũng tỏ vẻ ta đây. Mà cứ cho rằng tôi cướp mọi thứ của ông đi nữa thì ông có tư cách gì để lên án tôi? Ông đã âm mưu dùng vụ việc này để tống tiền bố vợ của ông. Hà hà, ông đúng là một thằng cướp cạn than vãn vì nỗi số tiền nó cướp được bị người khác cướp mất.
Trung khóc nức nở như một đứa trẻ.
Nỗi cay đắng này thật không sao chịu nổi.
Chỉ trong một ngày, từ chỗ đang có tất cả, hắn đã mất tất cả. Nhưng hắn không dám bác bỏ yêu cầu của Bình. Hậu quả của hành động ấy sẽ vượt quá sức chịu đựng của hắn.
Ngày hôm sau, Trung tuyên bố từ chức và rút lui khỏi Thiên Phát.
Ban lãnh đạo Thiên Phát chỉ định anh Phạm Tất Bình, mười tám tuổi, làm Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành.
Tin tức này khiến toàn bộ giới giải trí đều xôn xao.
Các tờ báo không biết nên gọi Bình là anh hay ông. Một vài tờ thân thiết với Thiên Phát quyết định gọi gã một cách tôn trọng là ông.
Vậy là từ chỗ trên răng dưới dái, ngày hôm nay Bình đã có địa vị cao trong xã hội.
Tất cả đều bắt nguồn từ cái ngày Lan béo đến tìm nó. Lan béo tuy xấu và thô lỗ nhưng lại mang cho nó biết bao may mắn.
Bà Hằng chủ động mời Bình đến một quán pub sang trọng dành cho giới thượng lưu quý tộc trong thành phố. Quán pub không bật nhạc sàn, không có PGA, không có đèn mờ huyền ảo, chỉ thuần túy một tông màu trầm, ấm, tối, thích hợp cho các cuộc nói chuyện mang tính riêng tư.
Bình không ngại nói với bà Hằng rằng nó chưa bao giờ được vào những quán rượu thú vị như thế này.
Bà Hằng tươi cười:
– Tôi cũng đoán thế, nên mới rủ cậu. Từ nay cậu là chủ tập đoàn lớn rồi, phải làm quen dần với những không gian cao cấp đi thôi.
– Cháu cảm ơn cô.
Bà Hằng xua tay:
– Trong công việc, xưng hô cô cháu làm gì. Cứ gọi là chị em đi.
– Vậy thì cảm ơn chị Hằng.
Hai người cùng cười vui vẻ.
Bình nói:
– Chị Hằng mời địa điểm, để em mời rượu.
Nói rồi nó gọi nhân viên phục vụ đến hỏi món. Phục vụ nêu ra một loạt tên rượu nước ngoài, nó chẳng phân biệt được loại nào với loại nào, liền nói với bà Hằng.
– Chị gọi hộ em được không? Nguyên tắc là cứ gọi bất kỳ loại rượu nào chị thích, nếu có hai loại chị đều thích thì hãy gọi loại đắt tiền hơn, nếu uống một cốc không đủ thì gọi nguyên chai.
Bà Hằng nói:
– Cháu chú Đức có khác, chịu chơi ghê cơ.
Bà gọi cho mỗi người một li cocktail. Sau đó, trước con mắt ngạc nhiên của Bình, bà lấy thuốc lá ra hút.
– Sao lại làm bộ mặt đó?
– Em không nghĩ chị hút thuốc.
– Cậu khinh tôi là phụ nữ nên không biết những thú vui của nam giới à?
– Không phải, mà là chị đẹp như vậy, hàm răng trắng như vậy, khó tin được là người hút thuốc.
– Tôi đẹp lắm ư?
– Chị rất đẹp. Lần đầu tiên gặp chị em đã nghĩ sao còn trẻ vậy đã làm tổng biên tập, mỗi sau em mới biết mình nhầm. Chị trẻ hơn tuổi quá nhiều.
– Ha ha.
Đây không phải là lần đầu tiên bà Hằng nghe những lời tán dương. Từ tán dương đến tán tỉnh là khoảng cách rất gần, chỉ cách nhau nụ cười hưởng ứng của người phụ nữ. Công việc buộc bà phải giao tiếp nhiều, ăn nhậu nhiều, nhưng bà luôn phớt lờ thay vì đáp lại. Bà khéo léo đi trên ranh giới giữa việc giữ gìn hình ảnh của một người phụ nữ đứng đắn, đoan trang với một nhân vật đầy sức ảnh hưởng trong giới báo chí và truyền thông.
Lần này bà cảm thấy mình khang khác. Bà thích thú khi nghe gã trai trẻ khen mình đẹp, tim bà đập nhanh hơn thường lệ.
Có phải vì gã quá đẹp trai, hay vì gã quá nguy hiểm, hay vì cả hai?
Phụ nữ luôn thích những người đàn ông xuất chúng. Bình đáp ứng được tiêu chí này.
Mười tám tuổi đã là chủ tịch tập đoàn giải trí lớn nhất nước. Về mặt này còn ai hơn được gã?
Gã đối xử với người khác hòa nhã, lịch thiệp, ngôn từ chuẩn mực. Thái độ nhiệt tình và ga lăng với phụ nữ. Nhưng đồng thời cũng là một tính cách dữ dội, một con thú hoang luôn trong trạng thái săn đuổi con mồi và không từ thủ đoạn nào để giành chiến thắng.
Trong gã có sự hòa trộn giữa good boy và bad boy, cuộc sống của người bên cạnh gã sẽ hạnh phúc hay đau khổ hoàn toàn tùy thuộc vào việc gã muốn trình diễn bộ mặt nào ra với họ.