Tột đỉnh giàu sang
Chương 67
Bà Hằng giở ra xem, càng xem càng sợ.
Nửa trước tưởng đã ghê gớm, ai ngờ chỉ là phần mào đầu.
Tập tài liệu bao gồm hàng nghìn tin nhắn nội bộ về việc xử lý khủng hoảng, bao gồm cả các khoản chi khẩn cấp cho phóng viên và lãnh đạo các cơ quan báo chí lớn khi xảy ra sự cố truyền thông.
Nặng nhất trong tập tài liệu này là trốn thuế. Tập tài liệu liệt kê chi tiết các khoản chi định kỳ để mua hóa đơn đỏ và che giấu thu nhập cho công ty lẫn các nghệ sĩ.
Bà Hằng ngẩng đầu lên, nhìn ông Đức với vẻ mê man.
Tập tài liệu này mà tung ra thì tất cả các lãnh đạo cấp cao của công ty Thiên Phát đều phải đi tù hết.
Bà có thể hiểu đại khái tại sao ông Đức lại có trong tin mớ thông tin này, vì ông là người sở hữu công ty trên thực tế, thư ký của ông có quyền truy cập vào hệ thống nội bộ và rất có khả năng ông đã bí mật liên hệ với các nhân viên của Thiên Phát để thu thập chứng cứ.
Nhưng ông làm như vậy không phải sẽ hủy hoại Thiên Phát và cuộc sống của gã con rể hay sao?
Bình cười nhạt:
– Cô Hằng, nếu Vnfastrain đứng về phía công lý thì tất cả các chi tiết liên quan đến tờ báo đều sẽ được gạch bỏ. Nhưng nếu cô không chịu thì bọn cháu sẽ tìm kiếm một đối tác truyền thông khác, khi ấy hậu quả sẽ khó lường.
Bà Hằng vội nói:
– Tất nhiên là Vnfastrain sẽ đứng về phía công lý.
Bà phải công nhận thằng bé này có cách đặt vấn đề rất hay. Nó đã nâng tầm âm mưu đập chết Trung “đĩ” lên thành cuộc đấu tranh thiện ác. Bà từ chối lời đề nghị của nó là đã tự nhận mình đứng về phía cái ác.
Bình tỏ vẻ hài lòng:
– Cháu đã biết cô sẽ làm như vậy. Cô Hằng nổi tiếng là người có uy tín trong giới, tất không thể dung dưỡng, bao che cho cái xấu.
Sau đó Bình bắt đầu đi vào chi tiết.
Một nhân vật cừ khôi như bà Hằng mà nghe xong cũng chỉ biết trợn tròn mắt.
Đánh thế này thì Trung “đĩ” sẽ mất hết mà Thiên Phát chưa chắc đã mất gì. Thằng bé này thật ghê gớm.
Buổi chiều ngày hôm đó, Vnfastrain tung ra loạt bài viết tấn công tổng lực vào cá nhân Chủ tịch kiêm CEO Thiên Phát Nguyễn Tuấn Trung.
Loạt bài viết trích dẫn các nguồn tin, nêu ra hàng loạt tội trạng của ông này, bao gồm tội chỉ đạo cho nhân viên mua chuộc giám khảo, nâng đỡ gà nhà, lừa dối khán giả một cách có hệ thống, tung ra các chiến dịch truyền thông bẩn để vùi dập những nghệ sĩ mà ông ta không ưa.
Vnfastrain công bố cuộc ghi âm đầy đủ, dài cả chục phút với Pháo Binz. Tiếng của Vân Anh đã được bóp méo để không ai có thể nhận ra. Đoạn cấu kết với các cơ quan báo chí cũng bị cắt mất.
Thật hài hước khi Vnfastrain trích dẫn đoạn ghi âm trong đó nửa sau bao gồm toàn nội dung tố cáo chính tờ báo này.
Các bài viết được tung ra chỉ cách nhau một tiếng đồng hồ, tác dụng như bom nổ. Xuyên suốt trong loạt bài này là thông điệp tố cáo nhân cách tồi tệ, méo mó của CEO Nguyễn Tuấn Trung. Con người có vẻ ngoài đạo mạo, bình dị này được mô tả như một kẻ bệnh hoạn và không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt mục đích, kể cả việc hãm hại đối thủ và những người vô tội.
Vnfastrain cam kết sẽ sớm tung ra loạt bài thứ hai còn gây sốc gấp trăm lần.
Các trang mạng xã hội điên đảo. Báo chí chạy các hàng tít lớn.
Trung “đĩ” đang đi nhậu thì đọc được bài viết. Hắn sợ quá, nôn ngay tại bàn.
Hắn gọi điện cho các phóng viên thân thiết tại Vnfastrain nhưng không ai nhấc máy. Hắn lại gọi cho tổng biên tập Nguyễn Thu Hằng, cũng không được trả lời.
Cùng thời gian này, hắn nhận được hàng chục cuộc điện thoại từ các cơ quan báo chí khác đề nghị phản ứng trước thông tin mà Vnfastrain đưa ra. Ngay cả phóng viên các cơ quan truyền thông quốc gia cũng gọi dồn dập. Hắn dập máy bằng hết.
Đối phương đã nói rằng sẽ còn loạt bài nữa, mở mồm ra lúc này khi chưa biết bên kia đang giữ thông tin gì, khác nào phanh ngực ra cho người ta đâm thỏa thích.
Hắn không còn tâm trạng ăn uống nữa, quyết định về nhà.
Pháo Binz đang khóc lên khóc xuống. Trung chỉ biết lắc đầu, thở dài. Bây giờ có cáu giận cũng vô nghĩa.
Chuông cửa vang lên. Trung tự hỏi thằng phóng viên khốn nạn nào lại dám mò đến tận nhà mình vào giờ này.
Hắn kinh ngạc khi nhận ra người đó không phải là phóng viên mà là Phạm Tất Bình. Miệng hắn bật lên tiếng kêu thất thanh:
– Hóa ra là mày.
Tất nhiên hắn đã nhận ra rằng Bình chính là chủ mưu vụ tấn công vào danh dự của hắn.
Pháo Binz cũng kêu toáng lên:
– Chính là nó. Thằng đã gặp em tối hôm nọ.
Bình cười nhạt:
– Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát được không?
Trung “đĩ” rít lên:
– Mày vào đây, tao báo công an.
– Ông định báo công an tội trốn thuế và làm hợp đồng giả à, ông Trung “đĩ”?
Vừa nghe câu ấy, người Trung đã như xỉu xuống.
Hóa ra nó còn chiêu này nữa. Các tội danh trong loạt bài viết đầu tiên chỉ liên quan đến vấn đề đạo đức, chứ trốn thuế là tội hình sự, chắc chắn đi tù.
Hắn thở hắt ra một tiếng não nề.
– Được rồi, chúng ta ra công viên trước nhà.
Hai người đi bộ ra công viên, gió mát thổi lồng lộng.