Tột đỉnh giàu sang
Chương 66
Nếu xét từng đường nét trên gương mặt thì bà Hằng không phải là người đẹp.
Mũi bà hơi to, mắt bà hơi bé, nhưng bù lại làn da của bà trắng trẻo, cơ thể tràn đầy năng lượng. Dáng bà cao ráo, khỏe mạnh. Các bộ phận đàn bà đều phát triển đầy đủ. Đặc biệt là thần thái của bà tràn đầy nét nữ tính nhưng không phải theo kiểu yếu đuối mà toát lên sự hoạt bát, thông minh và duyên dáng.
Ngay cả các nét có thể coi là xấu trên gương mặt bà vẫn có sự hấp dẫn riêng của nó. Mũi bà to nhưng cao và rất thẳng, mắt bà bé nhưng rất sáng và lúc nhìn ai thì như hút hồn người khác. Người đối diện sau khi đã quen với gương mặt bà, thường có xu hướng thấy bà ngày càng hấp dẫn.
Thấy ông Đức ngồi trên xe lăn, bà Hằng vội bước đến chào:
– Ôi chú Đức. Sức khỏe của chú dạo này thế nào ạ?
Ông Đức ho hắng:
– Hôm nay tệ hơn hôm qua, nhưng vẫn còn cố thêm được một thời gian nữa.
– Cháu vừa mới gặp con rể chú hôm nọ. Bạn ấy cứ nhắc về chú suốt.
– Tôi cũng đang định nói về nó đây.
Bà Hằng ngớ người ra:
– Thế ạ?
– Đây là thằng cháu tôi, Phạm Tất Bình, một cậu bé rất khá, sau này nhờ cô quan tâm, giúp đỡ nó.
Bà Hằng nhìn Bình, mỉm cười theo lối xã giao.
– Được chú Đức khen là rất khá thì chắc là rất khá rồi. Bình năm nay bao nhiêu tuổi?
Bình đáp một cách lễ phép:
– Cháu mười tám tuổi rồi ạ.
– Còn trẻ vậy à? Bây giờ cháu làm nghề gì?
– Cháu theo ông Đức học hỏi công việc kinh doanh ạ.
– Chú Đức là doanh nhân thành đạt, tài năng lắm. Cứ chăm chỉ theo chú ấy, nhất định tương lai của cháu sẽ rất tươi sáng.
Ba người ngồi xuống ghế. Bình rót nước cho ông Đức và bà Hằng.
Ông Đức nói:
– Cô Hằng, chúng ta quen nhau đã lâu nhưng chưa chính thức hợp tác bao giờ. Tôi vẫn lấy làm tiếc về điều đó. Tôi muốn nhân dịp này đưa ra một cơ hội kinh doanh mà theo tôi nghĩ sẽ rất có lợi cho cô.
Bà Hằng vui vẻ đáp:
– Thế còn gì bằng. Xin chú nói rõ hơn được không ạ?
– Tôi muốn ký với cô hợp đồng bảo trợ truyền thông có quy mô một trăm tỷ đồng, kéo dài trong năm năm.
Nghe số tiền quá lớn, bà Hằng thay vì nhảy cẫng lên, lại có vẻ thận trọng.
– Hai mươi tỷ một năm là số tiền rất lớn. Chẳng giấu gì chú, Vnfastrain cũng đang ký hợp đồng bảo trợ truyền thông với Thiên Phát, chỉ bằng nửa con số này thôi, mà đã là hợp đồng truyền thông lớn nhất bên cháu rồi. Có điều cháu đang băn khoăn, vì cháu chưa hiểu rõ mô hình kinh doanh của chú.
– Hợp đồng này cũng về giải trí.
– Chú vừa lập công ty ạ? Sao cháu không biết nhỉ?
Ông Đức cười hóm hỉnh:
– Vẫn là công ty Thiên Phát chứ công ty nào.
Đôi mắt của bà Hằng trở nên u mê:
– Cháu không hiểu.
– Chắc cô Hằng cũng biết con rể tôi đang là Giám đốc điều hành kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị Thiên Phát. Nhưng điều cô chưa biết, mà cũng chẳng mấy ai biết, đó là người thực sự kiểm soát công ty không phải Trung mà là tôi. Tôi đang là nhà đầu tư lớn nhất kiêm người góp vốn nhiều nhất cho Thiên Phát. Vốn tôi không định tham gia Thiên Phát, cô cũng biết tính tôi kín đáo không thích giới giải trí quá xô bồ, lộn xộn, nhưng vì nó lỗ quá nên đành phải góp vốn vào cứu nó. Chỉ có điều con rể tôi là kẻ bại hoại về mặt đạo đức, tôi không thể chấp nhận để nó tiếp tục tác oai tác quái được nữa. Vì thế mà tôi quyết định sa thải nó khỏi công ty để đưa cháu Bình lên thay.
Bà Hằng nhìn Bình, kinh ngạc tới mức không nói nên lời.
Đưa thằng bé mười tám tuổi lên điều hành một tập đoàn lớn như Thiên Phát ư? Ông Đức bị điên rồi sao?
Ông Đức gật gù:
– Tôi có thể thấy rằng cô Hằng đánh giá thấp thằng bé này. Có lẽ hai người nói chuyện với nhau đi, tôi xin phép được uống trà.
Bình nói ngay:
– Trung “đĩ” ngang nhiên thao túng ngành giải trí, vi phạm pháp luật, không thích hợp để tiếp tục lãnh đạo Thiên Phát mà cần người phù hợp hơn.
Gã đặt lên bàn chiếc máy ghi âm cuộc nói chuyện với Pháo Binz. Bà Hằng càng nghe càng toát mồ hôi.
Chuyện này bảo to thì không phải to. Bởi nó là hiện tượng rất phổ biến trong giới, còn ai không biết? Nhưng nếu đưa lên truyền thông để dư luận bàn tán, cơ quan chức năng vào cuộc thì tai họa. Quan trọng nhất là cái tên Vnfastrain bị gắn vào vụ này. Đây là cuộc khủng hoảng truyền thông mà nếu không giải quyết khéo léo thì ngay cả vị trí của bà cũng không giữ được.
Bà Hằng tìm cách chống chế:
– Hợp đồng bảo trợ truyền thông giữa Vnfastrain và Thiên Phát không bao gồm việc bao che những thông tin như thế này.
Bình gật đầu:
– Chính vậy.
Gã đặt lên bàn một xấp tài liệu dày như bản nghiên cứu khoa học. Bà Thảo lật ra, thấy bên trong có mấy chục bức ảnh chụp Trung “đĩ” ôm ấp, hôn hít các nam nghệ sĩ trong giới, nhiều bức ảnh được chụp ở ngay trong phòng làm việc, xung quanh có các nhân viên của Thiên Phát.
Những bức ảnh này mà lộ ra thì khối người tiêu tan sự nghiệp.
– Cô cứ tiếp tục xem hết đi. – Bình nhắc nhở.
…
Còn tiếp…