Tột đỉnh giàu sang
Chương 75
Hai người làm tình suốt đêm, thực hành tất cả các tư thế mà họ nghĩ ra được. Bình xuất tinh vào trong người bà Hằng tới ba lần. Gã chưa từng xuất tinh nhiều lần như vậy trong thời gian ngắn như vậy vào bụng của một người đàn bà duy nhất. Lý do chính yếu dẫn đến hành động quá khích này là vì bức ảnh treo tường của chồng bà Hằng suốt đêm chĩa ánh mắt về phía gã.
Cứ mỗi lần chạm ánh mắt uy nghiêm ấy là một lần Bình xuất tinh thật lực. Bà Hằng không biết điều đó, chỉ biết hạnh phúc đón nhận.
Căn phòng như bãi chiến trường. Ga giường tuột ra, rơi xuống đất. Nước nhờn thấm đẫm cái nệm dày. Gối văng mỗi nơi một chỗ.
Do quá mệt mà cả hai người đều ngủ say như chết. Đến sáng bà Hằng mới choàng tỉnh khi nghe tiếng chuông cửa reo ầm ĩ.
Bà đoán là thằng shipper nào đó đang đến làm phiền bà. Bà khoác chiếc áo ngủ lên người, mắt nhắm mắt mở chạy ra mở cửa.
Thật không ngờ người bấm chuông không phải là shipper mà là ba cô bạn gái thân thiết của bà. Các nàng chưa được mời đã ùa vào như một cơn lốc.
Đàm Hoa Trà cười khanh khách:
– Đi chơi thôi nàng ơi.
Bà Hằng lắp bắp:
– Chồng con tớ về quê rồi.
– Biết thế nên chúng tớ mới đến đây. Là ý của con Thu. Nó bảo lâu lắm rồi bọn mình không được đi chơi cùng nhau.
– Nhưng tớ còn chưa chuẩn bị gì. Hay là để hôm khác?
– Làm gì còn hôm nào khác? Hôm nay thứ bảy là tốt nhất rồi. Mai chủ nhật. Biết chủ nhật có sự kiện gì chứ? Thôi cậu ơi, vào tắm rửa, trang điểm, ăn diện cho thật bóng lộn vào, bọn này đợi.
Bà Hằng còn đang chần chừ thì từ bên trong Bình đã bước ra.
Gã hãy còn váng đầu sau một đêm lao động miệt mài, đầu óc vì thế mà vẫn chưa thật tỉnh táo. Lúc bị tiếng ồn đánh thức, gã không suy nghĩ gì cả, cứ thế trần truồng bước ra phòng khách.
Ba người phụ nữ thấy Bình, tất cả cùng chấn động.
Bình đang bước vào trạng thái đỉnh cao của đời người. Nó không còn là một thiếu niên nữa mà đã trở thành một thanh niên, giống như người bước qua ngưỡng trẻ con để trở thành người lớn. Cơ thể của gã được ánh nắng chiếu sáng, tựa như thần thánh.
Mái tóc của gã có phần bù xù nhưng không vì thế mà trở nên rũ rượi, ngược lại đậm chất lãng tử rất thu hút với nữ giới.
Nguyễn Hoài Thu giơ tay lên bịt mắt lại, không dám nhìn tiếp. Lâm Tuệ An mở to mắt, lẩm bẩm:
– Trời ơi, sao có người đẹp thế?
Bình ngạc nhiên khi nhận ra trong phòng có đầy người, nhưng khi thấy tất cả đều là nữ giới thì gã lập tức trở nên bình tĩnh.
Gã có niềm tin tuyệt đối khi đứng trước mặt phụ nữ. Cứ nhìn thái độ của các nàng là biết, không việc gì phải chạy trốn.
Bình tiến đến gần hơn. Cơ thể gã càng hiện ra rõ nét, Lâm Tuệ An càng rên rỉ to hơn:
– Ông trời sẽ tha thứ cho con về bất kỳ điều gì sẽ xảy ra ngày hôm nay trong căn nhà này. Bởi yêu cái đẹp không phải là một cái tội.
Bình cười hỏi:
– Các bạn em à?
Bà Hằng không còn cách nào khác, đành thừa nhận:
– Vâng, các bạn em từ thời đại học. Xin giới thiệu với anh: Đàm Hoa Trà, trưởng phòng thị trường của công ty Thiên Hạ. Nó quản lý toàn bộ mảng bất động sản của Thiên Hạ ở khu vực miền Bắc. Nguyễn Hoài Thu, bác sĩ khoa tai mũi họng bệnh viện Thu Huệ. Lâm Tuệ An, giám đốc chi nhánh tại Hà Nội của ngân hàng MSK, ngân hàng thương mại cổ phần lớn nhất nước ta.
– Các bạn em đều thành đạt vậy sao?
– Cũng may là cả bốn đứa bọn em đều có chút thành tựu trong sự nghiệp. Xin giới thiệu với các bạn, đây là anh Phạm Tất Bình.
Hoa Trà hỏi:
– Người tình của mày à?
Lâm Tuệ An nói:
– Còn phải hỏi sao?
– Tại tao không nghĩ con Hằng lại có người tình. Nó không giống như mày.
– Không giống như tao là sao?
– Hằng là người chung thủy, còn mày sống theo chủ nghĩa YOLO mà.
Bà Hằng nói với Bình:
– Hoa Trà đã ly dị chồng từ mười năm trước, bây giờ đang sống một mình không con cái gì cả. Nó căm ghét đàn ông.
Hoa Trà cãi:
– Đừng bảo vậy, tớ chỉ ghét mấy thằng đểu và mấy thằng đã kém còn tinh tướng chứ không phải…
Ánh mắt của Hoa Trà hướng về Bình, ngừng lại không nói nữa.
Lâm Tuệ An lại rít lên:
– Mày đang tính toán chuyện gì vậy? Bình là người tình của con Hằng chứ cứ phải người tình của mày đâu?
Hoa Trà ngượng quá, nói:
– Thì tao có ý gì đâu. Từ nãy đến giờ chỉ có mày to mồm làm mọi việc rối tung lên.
Bà Hằng lại nói tiếp:
– Lâm Tuệ An sống theo chủ nghĩa YOLO, có nhiều bạn tình lắm. Nhưng nó sợ bệnh tật nên các anh quan hệ với nó đều phải đeo bao, anh nào không mang theo bao cao su nó đuổi cổ ngay.
Lâm Tuệ An than thở:
– Tao cứ nghĩ hôm nay chỉ có đám bọn mình nên không mang bao cao su đi rồi.
Hoa Trà mắng:
– Mày mới là kẻ định cướp người tình của con Hằng đấy.
Thu Hằng chỉ tay về Nguyễn Hoài Thu từ nãy đến giờ vẫn đứng tách biệt một góc, không dám nhìn Bình.
– Thu là cô gái dịu dàng nhất, nữ tính nhất, tiểu thư nhất và xinh đẹp nhất trong đám bốn đứa bọn em. Nhưng nó cũng là người khổ nhất. Hồi còn trẻ yêu một anh nhà nghèo bị bố mẹ ngăn cản, nó thất tình nên đã không chịu yêu ai trong suốt hai mươi năm. Gần đây bố mẹ van xin nhiều quá, bố bệnh sắp mất nên mới hạ cố cưới một anh trai tân kém nó mười lăm tuổi. Anh chàng mê nó phát dại, nhưng nó lại không mê anh ta, thế mới buồn cười.
– Ồ. Chàng trai ấy thật may mắn mà cũng thật đau khổ.
– Mai là đám cưới bọn nó đấy. Chắc hôm nay định rủ nhau đi chơi nốt ngày độc thân cuối cùng.
Bình ngắm nhìn Thu, trong lòng rung động.
Nàng mặc một cái váy màu hồng nhạt dài chấm gót chân. Dáng vẻ nàng nhu mì, yểu điệu, tựa như một cành liễu thướt tha bên cạnh hồ nước.