Thời học sinh oanh liệt

Chương 42



Phần 42

– Ơ mà cậu mới làm sao lại… đứng sảnh mà không cần phải nhờ người hướng dẫn vậy…
– Hì… Thành thắc mắc là đúng rồi… nhưng Thành cứ nghĩ đi… bây giờ mình không nói đâu…
– Hả…

Tôi tròn hai con mắt ngạc nhiên trước cái lý do đáng yêu của em…

– Uhmm… sau này mình nói cho… hì…
– Ơ sao lại sau này…
– Thì tới lúc đó… Thành sẽ biết mà… hì hì…
– Trời đất…
– Hì… cậu không phải giấu… mình biết rồi… có phải là ngày trước cậu có làm mỗi khi có khách tới nhà đúng không…
– Ơ đâu có… lúc ở nhà chị em mình…

Nụ vội vàng đưa tay che miệng khi vừa thốt ra câu vừa rồi…

– Hả… CHỊ… cậu nói là…
– Không… mình không có chị…

Em bỗng lớn giọng với tôi…

– Nhưng… hì… vừa nãy… cậu…
– Mình đã nói là không mà… – Nụ nói với tôi như mắng…
– Nhưng… mình…
– Cậu thôi đi…

Lần này thì tôi cứng họng thật rồi…

Mình chì thắc mắc thôi… mà… sao cậu… lại nổi giận… vậy… nếu có gì không đúng thì mình…

– Không… Thành không có lỗi… lỗi là ở mình… cậu đừng nói nữa được không… mình xin cậu đấy… mình không muốn nghe gì hết…

Nụ lấy tay bịt hai tai như không muốn nói chuyện với tôi nữa…

Tôi sững sờ trước thái độ của em… sao vậy Nụ ơi… tại sao em lại nổi giận… chẳng lẽ… chỉ vì cô ta sao?

“ĐOÀNG…”

Tiếng sấm… vang lên xé tan màn đêm u ám… nhưng cả hai vẫn không lấy gì là giật mình cả… thứ ánh sáng nhạt nhòa vừa rồi lóe lên… dù chỉ là 1 giây ngắn ngủi nhưng cũng là quá đủ để tôi nhìn thấy ánh mắt em đang đỏ hoe từ khi nào rồi… bờ môi ấy mấp máy như chỉ cần tôi hỏi nữa thì em sẽ òa khóc lên mất…

Tôi khẽ… tiến lại gần em… im lặng không nói gì… thấy hành động của tôi… em rụt rè lùi lại nhưng em còn lùi đi đâu nữa hả Nụ ơi…

Hai bàn tay đang đan vào nhau của em bị tôi gỡ ra… tôi nắm khẽ lấy bàn tay nhỏ nhắn ấm áp ấy… cười mỉm… không biết đó là bản năng hay do lý trí mách bảo con người tôi… nhưng tôi biết dù đó là lý trí hay là bản năng của một thằng con trai… thì cả hai điều đó là rất đúng trong lúc này…

– Mình… mình… xin lỗi… mình không biết là chuyện gì đang xảy ra với cậu… nhưng đây là lỗi của mình… xin lỗi cậu… Thảo Dương…

Đây là lần đầu tiên tôi gọi em bằng tên thật của nàng…

Nụ ngạc nhiên nhìn tôi… tay em khẽ cố buông tôi ra nhưng… dường như chỉ là chút bất lực cuối cùng… tôi không buông… phải em… hãy coi tôi là kẻ cứng đầu đi… nhưng tôi biết… em đang cần an ủi của ai đó ngay lúc này… ít nhất là từ tôi… hơi ấm con người… thứ tình cảm được xây dựng từ trái tim, từ tình cảm chân thật giữa hai con người, tôi tin em sẽ cảm nhận được điều đó…

Một lúc sau… mưa lúc này cũng ngơi hẳn đi, đôi lúc tiếng sấm lại vang lên… ánh sáng lóe lên sáng cả một mảng trời… tôi và Nụ vẫn im lặng sau chuyện lúc nãy… cả hai đứng như hai pho tượng không cảm xúc… trơ ra mặc cho gió lạnh vẫn không ngừng thổi vào…

Ánh sáng mập mờ ngoài đường… vâng taxi đã tới… tôi khẽ nhìn xuống thì thấy tay Nụ đã siết lấy tay tôi từ khi nào rồi… tại sao lúc đó tôi lại không cảm giác này nhỉ hay do trời lạnh mà tôi không biết… tôi khẽ lay vai em…

– Nè… xe tới rồi kìa…

Em giật mình khi tôi vừa lên tiếng phá tan đi sự im lặng của hai đứa… tôi khẽ buông tay em ra…

– Uk… mình biết rồi…

Em khẽ dỡ bỏ chiếc áo khoác trả cho tôi… rồi bỏ đi…

Nhưng ra tới rìa hiên thì… em quay lại nhìn tôi…

– Mình… mình… mình xin lỗi…

Xe lăn bánh đi khỏi tầm mắt của tôi… chỉ còn lại mưa…

Bây giờ trong hiên chỉ còn mình tôi… lạnh quá… tôi vội khoác chiếc áo lên… nó vẫn còn vương vấn hơi ấm và hương thơm từ Nụ…

Không chần chừ… trời lúc này cũng ngơi dần mưa… tôi rời bỏ mái hiên… chạy…

Tôi định sẵn ngày hôm nay… sẽ lội bộ dưới cơn mưa…

“Hộc… hộc…”

Tôi thở gấp… chân tôi lúc này dường như không còn mỏi như lúc nãy nữa… mưa cứ thế tạt vào… thấm vào chiếc áo khoác… rồi thấm vào cơ thể tôi… tại sao chứ… tại sao lúc đứng cùng bạn bè lĩnh nước mưa nhiều vậy tôi lại không cảm thấy gì… còn bây giờ… tôi lại thấy mình như sắp gục vì lạnh mất…

“SOẠT…”

“ÔI…”

Tôi đi gấp quá thành ra đường trơn… làm tôi chới với suýt ngã…

Tôi tiếp tục chạy lau mặt vuốt mắt để nhìn đường rõ hơn…

Rốt cuộc… cô là gì của Nụ hả…

Tại sao Nụ lại… nổi giận với tôi mỗi khi tôi đề cập đến cô vậy…

Nói đi… giá như cô đừng xuất hiện trong tâm trí tôi lúc đó… cô là ai…

Cảm thấy mệt tôi dừng lại gần một cái trạm xe bus trú mưa sau thời gian dài lội bộ cho tới giờ… chân tôi lúc này đã… nặng trĩu do nước mưa ngấm vào chiếc quần jean… và rồi điều tôi thấy nữa là mình đã đi sai đường… lố một đoạn rất dài…

“Hahah…”

Tôi bật cười tự rủa mình ngu vì mải nghĩ tới cô ta mà giờ bị thế này…

Nhưng rồi tôi ráng nhìn lên cái bảng hiệu ướt át nước mưa… hả đường này… hiểu rồi…

Rồi tôi nhận ra mình đã đi đúng hướng… bảng hiệu gần trạm cho tôi thấy… đây là đường tới trường… đêm nay tôi sẽ ngủ tại ký túc xá…

Đến nơi thì đã gần 12h rồi… tôi vội lấy dt…

– Alo… mày có trên ký túc xá không Tài…
– Có sao vậy…
– Nay tao ngủ phòng mày được không…
– Ok… lên đi… mấy thằng trong phòng… đi cắm đêm hết rồi…
– Uk… tao lên liền…

Không biết có ai đang thắc mắc rằng gần 12 giờ đêm… mà trường vẫn mở cổng cho sinh viên về ký túc xá không… nhưng tôi biết là trường khác ra sao thì tôi không để ý… nhưng với trường tôi… 12h đêm… sinh viên ra vào ký túc xá… như đi chợ vậy…

Người tôi bây giờ lúc này đã ướt tèm lem rồi… tôi vội vàng bỏ vào thang máy… bấm lầu 9…

– Gừ… gừ… sao lâu vậy nè…

“TINH…”

Cửa mở… thằng Tài ở phòng xxx…

“Cộc… cộc…”

– Mở cửa đi Tài ơi…

Trông thấy bộ dạng thê thảm của tôi… nó ngạc nhiên…

– Trời đất… sao trông mày tả tơi tơi tả vậy… ku…
– Truyện dài lắm… khi nào tao kể cho… – rồi tôi bỏ vào trong…
– Nè… Tài… mày còn đồ mặc không cho tạo mượn coi…
– Uk… chờ xíu…

Tôi bỏ vào nhà tắm…

“Ào… ào…”

Tiếng nước từ vòi sen xả xuống thoải mái làm sao…

Cả ngày hôm nay mệt quá… đủ chuyện…

Tôi gom hết… đồ ướt vào trong giặt… lục tục cải buổi thì cũng gần 1h sáng rồi…

Tối đến tôi bỏ lên giường…

– Nè… mày đang làm gì vậy Tài…
– Học chứ mày… tao sắp kiểm tra…
– Uk… vậy học đi… không làm phiền mày nữa…

Tôi đang thiu thiu ngủ thì có dt nhỏ Nhi gọi tới…

– Hơn 12h rồi cô còn gọi cho tôi chi vậy…
– Uk… tại lúc nãy tôi gọi cho anh… thấy anh không bốc máy… tôi lo quá nên gọi cho Lộc… Lộc nói bây giờ ông không có trong phòng… nên…
– Chà… cô cũng biết lo cho người khác cơ à… khửa khửa…
– Ơ… thì tôi trước giờ vẫn vậy mà…
– Ơ nè…
– Gì…
– Sao nãy không nghe đt của tôi vậy…
– Uk… tôi đang đi… không tiện nghe máy… heheh…
– Chắc không đó… hay đang bận tiếp chuyện với người iu…
– Sax… cô nói lung tung gì vậy… thôi đi ngủ đi… tôi cúp máy nha… nay mệt quá…
– Ơ… nè… nè…
– Ngủ đi cô nương…

Tắt máy…

Tôi quẳng cái 1280 vào cuối giường… gác tay lên trán… trong đầu tôi đầy ắp những thắc mắc… lại về người con gái kia…

Nụ… không biết giờ em đã ngủ chưa… hy vọng chuyện ngày hôm nay sau khi tỉnh dậy tôi sẽ không còn nhớ tới nó nữa…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp